Giường Của Kim Chủ Vừa Thơm Vừa Mềm

Chương 4: Mộng xuân




Nhưng mà khi mở cửa ra lại là dì giúp việc, bà đến đưa sữa bò, vẻ mặt từ ái nhìn Ninh Tri Phi nói: “Ninh tiên sinh, tôi tới đưa sữa bò cho cậu.”

Ninh Tri Phi như bị sét đánh tại chỗ, cả người đều không bình thường, cậu không hiểu tại sao Hàng Nhân không chịu ngủ với cậu, chẳng lẽ cậu còn không bằng Lâm Quan?

Cậu liếc nhìn một ly sữa bò khác trong khay trên tay của dì giúp việc, liền hỏi: “Dì ơii, ly này là đưa cho Hàng tổng ạ?”

Dì giúp việc: “Đúng rồi, từ nhỏ Nhân Nhân đã có thói quen uống sữa bò trước khi đi ngủ.”

Dì giúp việc chăm sóc Hàng Nhân từ lúc cô mới 1,2 tuổi, vậy nên phá lệ thân thiết.

Ninh Tri Phi nảy ra một kế, cười đến thấy răng không thấy mắt, nói: “Dì ơi, để con đi đưa sữa bò giùm dì!”

Vừa dứt lời, dì giúp việc thấy Ninh Tri Phi chạy nhanh như gió về hướng phóng của Hàng Nhân.

Trước khi gõ cửa Ninh Tri Phi khảy khảy tóc, nỗ lực làm nó thoạt nhìn mềm mại một tí, sau đó gõ gõ cửa vài tiếng, bên trong truyền ra tiếng của Hàng Nhân: “Vào đi”.

Ninh Tri Phi có tật giật mình thật cẩn thận đẩy cửa phòng.

So sánh với phòng cho khách thì phòng ngủ của Hàng Nhân có vẻ càng thêm rộng và thoải mái, đặc biệt là cái giường, nhìn sơ qua có lẽ rất mềm, không khỏi làm người ta tưởng tượng ra cảnh buổi sáng mùa đông được thức dậy trong chăn ấm nệm êm, giống như đám mây lớn mềm mại, hơn nữa, mọi nơi trong nhà đều có mùi hương đặc thù trên người của Hàng Nhân, rất dễ ngửi.

“Sao lại là cậu?” Hàng Nhân đang làm việc, cô ngồi ở trước máy tính xử lý công việc còn lại hôm nay, thấy người đến là Ninh Tri Phi thì có chút kinh ngạc.

Ninh Tri Phi đáp: “Dì giúp việc có chút không thoải mái, tôi đi đưa sữa bò giùm bà ấy.”

Nói xong, cậu liền thập phần không khách khí đi tới trước mặt Hàng Nhân, đem sữa bò đặt trên bàn, cười nói: “Hàng tổng, nên uống lúc còn nóng.”

Vốn chỉ là cậu thuận miệng nói, không ngờ Hàng Nhân thật sự liền bưng cái ly sữa uống ngay lập tức, qua vài phút liền uống sạch sẽ, sau đó đem ly không bỏ lại trên khay, nhìn Ninh Tri Phi liếc mắt một cái, ý tứ là cậu có thể đi rồi.

Ninh Tri Phi không đè nén được, cậu tuổi còn nhỏ không biết nhẫn nại, trực tiếp mở miệng hỏi: “Hàng tổng, tôi không đẹp bằng Lâm Quan sao?”.

Ninh Tri Phi hỏi ngoài miệng, nhưng trong lòng lại không cảm thấy như vậy, cậu khẳng định cậu đẹp hơn Lâm Quan!

Hàng Nhân dường như đang cười, nhưng rất nhanh nụ cười đó liền biến mất, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: “Cậu nói cái gì?”

Ninh Tri Phi cúi đầu, rất là không phục lẩm bẩm: “Nếu không tại sao ngài không….”.

Hàng Nhân khẽ cười nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều.”

Sau đó, cô đứng lên, cách cái bàn, lại giơ tay xoa xoa đầu Ninh Tri Phi.

Ninh Tri Phi thấy thoải mái liền không khắc chế được chủ động khom khom lưng, làm cho Hàng Nhân dễ dàng xoa xoa đầu cậu, biểu tình của cậu hiện giờ giống như mèo con được chủ nhân xoa đầu, chỉ thiếu viết lên mặt hai chữ “thoải mái”.

“Được rồi, mau trở về ngủ đi.” Sau khi Hàng Nhân thỏa mãn, lại tống cổ Ninh Tri Phi đi ngủ.

Ninh Tri Phi được xoa xoa vô cùng cao hứng, nghe lời Hàng Nhân trở về phòng ngủ.

Màn đêm buông xuống cậu liền lâm giấc mộng.

Cậu biến thành mèo Ragdoll cửa hàng thú cưng, đợi một tháng Hàng Nhân mới đến đem cậu mua về nhà, sau khi Hàng Nhân dẫn cậu về nhà thì hết sức sủng ái cậu, tự mình tắm cho cậu, đút cho cậu ăn, còn vuốt lông cho cậu.

Nhưng ngày vui ngắn ngủi, có một ngày Hàng Nhân mang theo Lâm Quan về nhà, Lâm Quan nói mình bị dị ứng với lông mèo, sau đó Ninh Tri Phi bị dời ra sống ngoài sân.

Vào một đêm mây đen sấm sét đùng đoàng, mèo nhỏ Tri Phi lòng mang thù hận yên lặng thề, một ngày nào đó cậu sẽ đuổi được Lâm Quan ra khỏi nhà.

May mắn thay, sau khi cậu thề, đột nhiên xuất hiện một ông già đầu tóc bạc trắng, nói có thể biến cậu thành người, cái giá phải trả là nếu cậu không có được tình yêu của Hàng Nhân thì cậu sẽ bị biến thành một con bọ hung.

Mèo nhỏ Tri Phi không chút suy nghĩ lập tức đồng ý.

Vì thế, đêm hôm đó, mèo nhỏ Tri Phi trộm bò lên giường của Hàng Nhân, sau đó biến hình thành con người với thân thể trần trụi.

Tắm rửa xong, Hàng Nhân mới vừa chui vào ổ chăn đã bị cậu bổ nhào vào.

Trên người Hàng Nhân còn vương mùi sữa tắm, làn da vừa ấm áp vừa mềm mại, mèo nhỏ Tri Phi  nháy mắt liền cảm giác kỳ động dục đầu tiên của cậu đã đến.

Sau đó cậu liền đem Hàng Nhân ăn sạch sẽ, tư vị đó không thể miêu tả được, mèo nhỏ Tri Phi sau khi xong việc liền ôm Hàng Nhân đã ngủ, nằm suy nghĩ nếu cậu biến thành bọ hung cũng không hối tiếc.

Hậu quả của việc mơ giấc mơ sắc tình như vậy chính là sáng hôm sau cậu phát hiện quần bị ướt, ý nghĩ đầu tiên không phải là cậu không có quần áo, phải làm sao để thay đồ mà là mùi vị Hàng Nhân thật thơm~~

Sau Ninh Tri Phi thu thập sạch sẽ, lúc xuống phòng khách ở lầu một thấy Ứng Cát Tường, ánh mắt hai người chạm nhau, truyền tin cho nhau bằng mắt.

Đại khái chính là —— “Tướng ca, sao anh ở đây?” Cùng với “Nhóc con, cậu thật sự ở chỗ này?!”

Thời điểm hai người tương đối trầm mặc, Hàng Nhân xuống lầu.

“Ngủ ngon không?” Trước tiên cô cùng Ninh Tri Phi khách sáo một phen, sau đó mới giải thích: “Người đại diện của cậu là do tôi kêu lên tới đón cậu.”

Ninh Tri Phi nghĩ thầm hèn gì, Hàng Nhân muốn phương thức liên hệ của ai không phải dễ như trở bàn tay sao?

Trước khi đi Ứng Cát Tường ấn đầu Ninh Tri Phi xuống, hai người cúi mình chào Hàng Nhân, Ứng Cát Tường còn chân chó nịnh hót nói: “Đa tạ Hàng tổng đa tạ Hàng tổng, Tri Phi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cảm tạ ngài bao dung cậu ta.”

Ninh Tri Phi còn chưa thấy Ứng Cát Tường cung kính với ai như thế, thiếu chút nữa cậu đã cười ra tiếng liền bị Ứng Cát Tường liếc nên phải nhịn lại.

Hàng Nhân ừ một tiếng, khi Ninh Tri Phi khom lưng liền thuận tay xoa xoa đầu cậu, nhàn nhạt nói: “Có rảnh thường tới chơi.”

Nếu Ninh Tri Phi có đuôi thì chắc đã ngoe nguẩy lên đến tận trời rồi, đong đưa lúc lắc ngọt ngào nói câu “Được, tôi nhất định sẽ tới”.

Trên đường về đoàn phim, trong lòng Ứng Cát Tường vẫn còn sợ hãi, hắn vỗ vỗ ngực, không ngừng nói: “Buổi sáng nhận được điện thoại  của Hàng tổng chút nữa là hù chết tôi rồi, Ninh Tri Phi cậu nói thật cho anh biết, cậu với Hàng tổng là sao?”

Ninh Tri Phi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, không biết xấu hổ nói: “Là quan hệ bạn bè thuần khiết.”

Ứng Cát Tường: “…”

Việc mối quan hệ của Ninh Tri Phi và Hàng Nhân phát triển thành “bạn bè thuần khiết không hề ảnh hưởng đến đãi ngộ của cậu ở đoàn phim《 Cẩm tú chi năm 》bởi vì Ninh Tri Phi “qua đêm” ở nhà Hàng Nhân chỉ có cậu cùng với Ứng Cát Tường biết, còn lại không ai biết.

Cậu cũng không mặt dày tới nỗi cầm cái loa đi thông báo “Ninh Tri Phi đã từng qua đêm ở nhà Hàng Nhân” đâu.

Mỗi ngày Ninh Tri Phi lại tiếp tục ngồi chờ diễn dưới ánh nắng cùng cái ghế nhỏ, nhưng tâm tính lại kiên quyết bất đồng, cậu đột nhiên cảm thấy suất diễn của cậu đã thảm như vậy thì cậu để ý làm gì nữa, cậu quen Hàng tổng mà.

Haizz tay nghề của đầu bếp nhà Hàng Nhân đúng thật là quá tuyệt vời!

Miệng Ninh Tri Phi ngậm một cây kem, vắt hết óc suy nghĩ lựa chọn chuyện buồn cười mà cậu gặp được nhắn WeChat kể Hàng Nhân nghe, chỉ cần cô trả lời một câu “Ha ha”, Ninh Tri Phi liền vui vẻ cả buổi sáng.

Nhưng cậu không hề phát hiện.

Ứng Cát Tường liếc liếc mắt nhìn giao diện trò chuyện của cậu và Hàng Nhân, trợn trắng mắt nhục nhã cậu: “Không biết là ai nói tuyệt không ôm đùi nhỉ.”

Ninh Tri Phi căn bản không để bụng, da mặt cậu luôn dày,  nghe vậy rất là trực tiếp trả lời: “Hàng tổng không giống những người khác.”

“Có gì không giống?”

Ninh Tri Phi nghĩ nghĩ, nói: “Cơm nhà Hàng tổng ăn cực kì ngon.”

Ứng Cát Tường tức giận cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm tiểu tử cậu cứ mạnh miệng đi, tôi còn không hiểu cậu ư?

Cứ như vậy qua nửa tháng, Hàng Nhân vẫn không có động tĩnh gì, Ninh Tri Phi nhớ tới ngày đó trước khi đi cô có nói “Có rảnh thường tới chơi”, trong lòng bắt đầu nảy ra một kế, cậu đăng lên vòng bạn bè một bức ảnh tự sướng rất quyến rũ đính kèm với dòng chữ- Tôi đột nhiên muốn uống nước đường.

Quả nhiên, đến buổi chiều, Hàng Nhân nhắn cho cậu nói đầu bếp trong nhà vừa mới nghiên cứu ra nước đường mới, hỏi ý kiến cậu có muốn nếm thử hay không.

Ban đầu Ninh Tri Phi còn giả bộ nói: Gần đây tôi hơi bận.

Nhưng đợi năm phút đồng hồ vẫn không thấy Hàng Nhân trả lời, cậu vẫn đành cam chịu số phận gửi thêm một tin nhắn: Nhưng thời gian uống bát nước đường thì chắc chắn có!

Hết chương 4