Chương 363 ĐỪNG NGẤP NGHÉ GÌ ANH ẤY, ANH ẤY LÀ NGƯỜI CỦA TÔI
"Ai..."
Cô gái đó mới chỉ hét thất thanh được một tiếng thì một bóng hình đã đứng trước cô ta.
Chỉ nhìn thoáng qua nhưng Tần Kiết vẫn nhận ra người xuất hiện là bạn gái nhà mình.
Anh không buồn suy nghĩ, lập tức cất điện thoại đi, lên tiếng: "Trần Hề, anh không hề quen cô ta."
Trần Ân Tứ đi giày cao gót nên cao hơn cô ta nửa cái đầu, cô cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô gái đó, lạnh lùng mở miệng: "Đừng ngấp nghé gì anh ấy, anh ấy là người của tôi."
Tần Kiết ngẩn người, nhìn vào mắt cô bạn gái của mình mà cứ ngỡ như nằm mơ.
Đương nhiên cô gái đó nhận ra Trần Ân Tứ, không biết cô ta ngẩn ngơ trước gương mặt xinh đẹp của Trần Ân Tứ hay ngẩn người trước nét mặt khó chịu và cáu kỉnh của cô, cô ta há hốc miệng, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
Trần Ân Tứ nhìn cô gái hóa đá trước mặt mình, hơi chau mày, mất kiên nhẫn lặp lại từng từ từng chữ mà mình vừa nói ban nãy: "Anh - ấy - là - người - của - tôi."
Nói xong, Trần Ân Tứ lại hỏi: "Nghe hiểu không?"
Cô gái đó đờ đẫn gật đầu hai cái.
Bấy giờ Trần Ân Tứ mới buông cánh tay cô ta ra, chỉ tay về hướng bên trái.
Cô gái đó không nói năng gì, lập tức ù té.
Cho đến khi bóng dáng cô ta biến mất, Trần Ân Tứ mới lạnh lùng quay người lại nhìn anh bạn trai đang đứng phía sau cười tủm tỉm.
Anh bạn trai không hề cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, nhìn thấy ánh mắt của cô, ý cười trong mắt anh càng đượm hơn.
Sự việc trôi qua hai phút, Trần Ân Tứ mới sực nhớ ra ban nãy trong tình huống cấp bách mình đã làm gì.
Cô xấu hổ không biết chui vào đâu, nhìn nụ cười rạng rỡ của anh bạn trai, cô liền lạnh lùng nói: "Đừng cười nữa."
Tần Kiết quay đầu đi, càng cười vui vẻ hơn, đến nỗi xương bả vai cũng run lên theo.
"..."
Trần Ân Tứ không muốn đoái hoài đến bạn trai nữa, cô ném chiếc túi xách trong tay vào lòng anh, sau đó quay người rời đi.
Tần Kiết vừa rối rít nói "anh không cười nữa, không cười nữa", vừa nắm tay bạn gái, kéo cô vào lòng mình.
"Bạn gái bé nhỏ, em nói xem, sao em đáng yêu thế nhỉ?"
"Ghen mà cũng đáng yêu không tả được."
Trần Ân Tứ mượn sức của anh, dịu dàng nhào vào lòng anh, nhưng vẫn cứng miệng, không hề tỏ ra ngoan ngoãn dịu dàng như cơ thể mình: "Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy."
"Em không ghen, em đang diễn kịch thôi."
"Em chỉ giả vờ như thế mà thôi."
"Em sợ nếu em không giả vờ, bạn trai em sẽ giống như sáu năm trước, trái tim tan vỡ, một khóc hai làm loạn ba thắt cổ đòi chia tay em."
Tần Kiết vùi đầu vào hõm cổ Trần Ân Tứ, cười khúc khích: "Anh trai thích cái kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo của em quá đi mất."
...
Tần Kiết thích cái kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo của cô hay không, Trần Ân Tứ không biết, nhưng cô biết tối hôm đó về đến nhà, cô bị anh ăn sạch tận xương.
Ngày hôm sau Tần Kiết phải đi công tác, anh ngồi chuyến bay buổi chiều, trước khi đi, anh khiến Trần Ân Tứ vừa mới ngủ không được bao lâu tỉnh.
Tần Kiết đã ăn no phủ phê lấy một gói băng vệ sinh trong tủ để đồ ở phòng quần áo, xé nó ra, vứt xuống gối Trần Ân Tứ: "Chắc tối nay hoặc ngày mai em sẽ phải dùng đấy."
Trần Ân Tứ vừa mệt vừa buồn ngủ không buồn để ý đến Tần Kiết, chỉ uể oải lướt mắt qua gói băng vệ sinh, sau đó ngủ tiếp.
Khi Tần Kiết tắm rửa, mặc quần áo xong, đứng trước gương thắt cà vạt, Trần Ân Tứ bỗng nhiên mở choàng mắt: "Tần Kiết, anh nói thật đi, có phải anh cố tình đi công tác vào lúc này không hả?"
Tần Kiết không hiểu ý Trần Ân Tứ, anh nhìn cô bạn gái của mình: "Hả?"
Trần Ân Tứ: "Đúng là anh cố tình rồi, anh biết mấy ngày tới em sẽ đến ngày đèn đỏ, nên cố tình đi công tác."
Tần Kiết: "..."
Trần Ân Tứ nhìn Tần Kiết bằng vẻ mặt lên án: "Anh đúng là không ra gì, không biết liêm sỉ, em biết mà, anh yêu cơ thể của em hơn cả yêu em."
Tần Kiết: "..."
Cô bạn gái nhà anh đúng là ngốc, ngày nào cũng có thể nghĩ ra được mấy chuyện như này.
Trần Ân Tứ chui vào trong chăn, kéo chăn che kín đầu, giọng nói vọng ra ồm ồm: "Tần Kiết, anh đi đi, đi rồi thì đừng quay lại đây nữa, thật đấy, em không cần anh nữa..."
Tần Kiết đi tới bên giường kéo tấm chăn xuống, chống hai tay xuống gần tai cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô: "Nghe lời nào, đừng nghĩ linh tinh."
"Lần sau em đến ngày, anh cam đoan sẽ không đi công tác."
Tần Kiết cúi đầu xuống thấp hơn, cho đến khi cánh môi anh chạm vào vành tai cô: "Để em biết rằng, dù em đến ngày, anh vẫn sẽ yêu cơ thể của em, vẫn yêu đến tận cùng như thường."
"..."
"..."
"..."
Trần Ân Tứ không buồn nghĩ, giơ tay lên đập Tần Kiết một cái, giận dữ nói: "Anh cút đi cho em."
Tần Kiết phì cười, yết hầu hơi rung lên.
Trần Ân Tứ nhìn mà bần thần, trước khi Tần Kiết đứng lên, cô vòng tay qua cổ anh, ngăn anh lại: "Anh cởϊ qυầи áo ra đi."
Tần Kiết ngỡ ngàng trước yêu cầu quá đỗi thẳng thắn của bạn gái nhà mình: "?"
"Cởi ra mau lên."
Tần Kiết bật cười khi bị bạn gái thúc giục, anh nới lỏng cà vạt ra, dùng một tay cởi cúc áo sơ mi.
Sau đó làn da lành lạnh trắng bóc dần dần lộ ra trước mặt Trần Ân Tứ, giây tiếp theo cô há miệng cắn một cái lên xương quai xanh của anh.
Cô cắn khá đau, nhưng Tần Kiết không né tránh.
Cô cắn từ xương quai xanh lên cổ anh, rồi lại dọc xuống lồng ngực.
Sau khi để lại mấy dấu tích, cô mới hài lòng gật đầu: "Khi ra ngoài ăn vụng nhớ soi gương nhìn mấy dấu vết này nhé."
Tần Kiết: "..."
Nếu không phải thời gian không đủ, anh thật sự muốn làm tiếp mấy chuyện cấm trẻ nhỏ.
Nếu không phải lần này đi công tác anh phải đích thân có mặt, anh thật sự không muốn đi.
Sau khi Tần Kiết đi, Trần Ân Tứ nằm trên giường ngủ một giấc no nê, khi tỉnh dậy, cô cảm thấy bụng dưới của mình hơi khó chịu, liền cầm theo gói băng vệ sinh ở cạnh gối mà trước khi rời khỏi nhà Tần Kiết đã bóc sẵn vào nhà vệ sinh.
Cô nhìn vệt đỏ ở qυầи ɭóŧ, kìm lòng không đặng mà thầm mắng mấy tiếng.
Truyen DKM.com
Tắm rửa xong, Trần Ân Tứ vén chăn lên kiểm tra kỹ càng ga đệm chăn chiếu, chắc chắn rằng không bị bẩn mới mò tới phòng bếp tìm đồ ăn.
Cô bưng bát mỳ, vừa ngồi xuống bàn ăn thì điện thoại đổ chuông.
Là Trần Vinh gọi điện thoại tới: "Chị, xảy ra chuyện rồi!"