Giường Anh Chia Em Một Nửa

Chương 342: 342: Rời Rạc Ngắc Ngứ Muốn Ghép Cũng Không Ghép Lại Được





Chương 342 RỜI RẠC, NGẮC NGỨ, MUỐN GHÉP CŨNG KHÔNG GHÉP LẠI ĐƯỢC
"Em sai rồi, em sai rồi, nhẹ thôi, nhẹ thôi, anh trai ơi xin anh nhẹ thôi…"
Trần Ân Tứ khóc nức nở: "Em sai thật rồi… em không muốn nữa… em yếu lắm, anh phải nâng niu em một chút…"
"Tần Kiết, anh lừa em, anh vẫn thích em gì chứ, rõ ràng là anh vẫn thích cơ thể của em… Yêu đương không? Dạng lên hot-search cái gì, anh vốn dĩ đâu muốn lên hot-search, anh chỉ muốn đè lên em thôi…"
"Cuối cùng em cũng hiểu ra rồi, cả ngày anh chỉ biết lừa gạt em, gì mà anh sắp hỏng rồi, anh hỏng chỗ nào, anh vốn đâu có hỏng, em mới là người… là người phải hỏng đây này…"
"Anh vốn đâu có yêu em, anh không yêu em chút nào hết, em không muốn ngủ với anh nữa, cả đời này em cũng không muốn ngủ… ngủ với anh nữa…"
Tần Kiết giữ chặt eo cô, đi sâu vào trong, đến khi cô hồn phi phách tán, bàn tay đang đặt trên vai anh không còn chút sức nào, tiếng nức nở trở nên rời rạc, ngắc ngứ, muốn ghép cũng không ghép lại được.

Trần Ân Tứ không biết Tần Kiết kết thúc lúc nào, phút cuối cô đã choáng váng mơ màng.

Anh xong việc rồi còn nằm vạ trên người cô không chịu đi.

Anh không ngừng hôn lên mồ hôi trên người cô, có của anh cũng có của cô, anh ra sức cắи ʍút̼, để lại những dấu vết chồng chất trên cơ thể cô.

Môi anh trượt lên bên tai cô, ngậm rái tai cô, dùng lưỡi chầm chậm liếʍ ɭáρ, liếm đến khi lưng cô bất giác căng chặt mới thấp giọng nói: "Muốn ở bên trong suốt đêm…"
Trần Ân Tứ mệt đến mức chỉ còn hơi tàn, nghe được câu này, cơ thể run lên, trông thật đáng thương.
Tần Kiết khẽ cười trước phản ứng của cô, chóp mũi cọ nhẹ lên vành tai cô, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy nói vài tiếng, nhìn tai cô nhóc dưới thân đỏ lên, lại thích thú hôn cô một cái, ăn no rồi anh thảo mãn trở mình đi vào phòng tắm.
Trần Ân Tứ nghe tiếng nước chảy, mặt đỏ bừng chui vào chăn.
Mỗi lần cử động, người cô lại đau nhức rã rời, đến khi vất vả lắm mới chui được vào chăn, cô mới thẹn thùng che kín khuôn mặt nóng hổi của mình.
Khi nãy Tần Khốn Nạn nói với cô… Mạnh thêm chút nữa… anh sẽ gãy mất….
Khốn nạn, sao nhìn anh cũng sáng sủa mà lòng dạ lại đen tối thế này!

Trần Ân Tứ ngủ đến ba giờ chiều vẫn không tỉnh.
Bình thường Tần Kiết đều đến phòng thí nghiệm, hôm nay lại phá lệ không đến Ngân Hà.
Trần Ân Tứ ngủ đến khi trời tối vẫn không dậy, anh thì ngược lại, ngủ chưa đến ba tiếng đã không ngủ thêm được nữa, anh không đi đâu cả, chỉ nghiêng người nhìn bạn gái bé nhỏ nhà mình ngủ.
Nhìn sao cũng thấy không đủ.
Rõ ràng bên nhau gần hai mươi ngày rồi, chuyện nên làm cũng đã làm, còn làm đến khi thỏa thích, nhưng anh vẫn có cảm giác như đang mơ, không chân thật chút nào.
Buổi trưa Tần Kiết gọi người giao đồ ăn đến, anh nếm thử rồi gọi bạn gái bé nhỏ mình hai lần nhưng không gọi được, đành mặc cho cô ngủ tiếp, thấy đến giờ trà chiều mà cô vẫn chưa chịu dậy, anh đành vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ kéo cô khỏi giường, hầu hạ cô đánh răng, bế cô đến phòng ăn, như đang chăm sóc trẻ em, vừa dỗ dành vừa lừa gạt cho cô ăn hơn nửa bát cháo mới để cô đi ngủ tiếp.
Trần Ân Tứ ngủ một giấc đến mười giờ tối mới tỉnh.

Hôm qua cô mệt đến mức không kịp tắm rửa đã lăn ra ngủ, trước giờ cô rất thích sạch sẽ, nên việc đầu tiên là phải đi ngâm nước nóng.
Cô nằm trong bồn tắm, nhìn vòi sen ở bên cạnh, suy nghĩ hơi lệch lạc.
Làm sao bây giờ, hình như cô không thể nhìn thẳng vào buồng tắm này nữa rồi.
Ngẫm nghĩ, cô phát hiện nơi mình không thể nhìn thẳng vào hơi nhiều, sofa, ban công trong phòng ngủ, và cả chiếc giường tiêu tốn hơn nửa buổi tối…
Trần Ân Tứ rầu rĩ thở dài, bấm ngón tay tính thử, cũng không tính được tối qua rốt cuộc anh đã làm mấy lần.
Tắm xong, cơ thể Trần Ân Tứ đã đỡ ê ẩm hơn nhiều, nhưng khi mặc đồ ngủ, cô phát hiện chỗ giữa hai chân rất đau.
Cô bước thật nhỏ thật nhỏ, ra khỏi phòng ngủ liền bị Tần Kiết tóm đi ăn cơm, ăn cơm xong, cô không muốn bước đi nữa bèn dang tay về phía Tần Kiết.
"Mệt đến thế à?"

Tần Kiết hỏi vậy, nhưng vẫn bế cô về phòng ngủ.
Ga trải giường đã được anh thay mới trong lúc cô đi tắm.
Cái này hai hôm trước mới được dì giúp việc giặt qua, còn vương lại mùi thơm của nước giặt.
Trần Ân Tứ chậm mất một phút mới trả lời câu hỏi của Tần Kiết: "Không chỉ mệt, còn đau nữa."
"Đau chỗ nào?"
Trần Ân Tứ ngại nói ra, đỏ mặt quay đi nơi khác.
Tần Kiết đã đoán được, "Anh xem thử."
"Đừng." Trần Ân Tứ siết chặt chăn.
Tần Kiết hôn khóe môi cô: "Ngoan."
Trần Ân Tứ mím môi, kéo chăn che kín khuôn mặt đang nóng lên của mình.
"Hơi sưng, rõ ràng yếu hơn ai hết, còn mạnh miệng nói mình không yếu." Tần Kiết đắp lại chăn: "Hay là, gọi bác sĩ đến?"
Da mặt Trần Ân Tứ mỏng, đã quan hệ với Tần Kiết biết bao nhiêu lần mà lần nào cũng như tay mơ chưa trải sự đời, nghe nói vậy, không nghĩ ngợi gì đã ngăn anh lại.
Cũng chẳng có gì to tát, nghỉ ngơi vài ngày tự nhiên hết thôi.
Tần Kiết không cãi lại cô.
Trần Ân Tứ thấy Tần Kiết nghe lời mình, lại thả lỏng người nằm xuống giường, đắp kín chăn, bĩu môi oán trách: "Đâu chỉ có chỗ đó sưng, lúc nãy đi tắm em thấy eo cũng sưng rồi, cổ tay bị anh siết cũng hơi sưng, miệng cũng sưng, mí mắt cũng sưng."
"Đều là kiệt tác của anh."
Tần Kiết khẽ cười, ôm cô nhóc vào lòng, để cô nằm trên người mình: "Mí mắt không liên quan đến anh, là do em tự khóc sưng."

Trần Ân Tứ nhìn Tần Kiết bằng ánh mắt buồn bã: "Tại anh làm em khóc."
"Đã nói với em từ sớm, sáu năm rồi anh không dùng đến thứ đó.

Bảo em đừng làm bậy, em lại không biết sống chết mà làm.

Em tưởng anh chịu nổi thật à?"
Trần Ân Tứ tủi thân bĩu môi, nhất thời không nghĩ ra lời nào để cãi.
Tần Kiết đặt tay lên eo cô, Trần Ân Tứ lăn xuống khỏi người anh theo phản xạ có điều kiện.
Tần Kiết bật cười, kéo cô trở lại: "Đừng trốn nữa, không hành hạ em nữa đâu."
"Hơn nữa, muốn hành hạ cũng không được, mấy hôm trước lúc qua đây, hai hộp bỏ lại ở nhà em đều dùng hết rồi."
"…"
Trần Ân Tứ tò mò sao Tần Kiết có thể nói ra mấy từ đưa lên web tiểu thuyết chắc chắn sẽ bị cấm này một cách ung dung như thế? Cô không mặt dày như anh, chỉ im lặng không lên tiếng, lát sau, cô nói: "Tần Kiết, năm xưa anh làm hỏng danh tiếng của mình, chủ yếu là hỏng trong quán trai bao đúng không?"