Chương 335 HÁ MIỆNG
Cô rất mạnh tay, lại còn hung dữ, như thể sắp đánh chết anh thật.
Cô kéo anh xuống xe, lôi xềnh xệch anh vào khu rừng bạch dương, rồi đẩy anh vào một thân cây, kiễng chân lên tiến đến gần môi anh: "Chết tiệt, em chỉ muốn hôn anh thôi, anh là đồ thiểu năng."
"..." Trong đáy mắt của đồ thiểu năng dường như thoáng qua sự ngạc nhiên, sau đó anh kéo dài giọng: "Em chủ động à?"
Trần Ân Tứ: "..."
Tần Kiết ôm eo cô, đổi thành một tư thế khác, để cô dù đứng cũng có thể hôn được anh: "Nào, anh đã chuẩn bị xong rồi."
Trần Ân Tứ: "..."
Không chờ Trần Ân Tứ phản ứng, Tần Kiết đã đưa mặt mình đến gần: "Nhanh lên, em cứ thoải mái hôn."
Trần Ân Tứ: "..."
Sao tên khốn này đáng ghét vậy, thèm đòn thế cơ à?
Cô bắt đầu nghi ngờ suy nghĩ ban nãy của mình ở sân bay liệu có phải là sai lầm không.
Trần Ân Tứ nhìn vẻ mặt "em muốn giẫm đạp thế nào thì tùy em" của Tần Kiết, thật sự muốn cho anh một cái bạt tai rồi quay người bỏ đi, nhưng đôi môi cô đã đặt lên đôi môi anh.
Đôi môi anh rất mềm, anh vừa uống nước nên cánh môi còn hơi lành lạnh, còn sót lại vị mơ, hơi ngọt.
Trần Ân Tứ chủ động hôn anh, nhưng cô cứ nghĩ mình chỉ làm thế thôi, sau đó anh sẽ giành quyền chủ động.
Nào ngờ cô nấn ná trên môi anh hồi lâu, gương mặt cũng đỏ phừng phừng như sắp rỉ máu đến nơi rồi, vậy mà anh chẳng có phản ứng gì.
Cô nói chủ động hôn anh, anh nằm đấy mặc cho cô hôn thật đấy à?
Trong trí nhớ của Trần Ân Tứ, cô chỉ chủ động thơm má hoặc thơm khóe môi Tần Kiết, cùng lắm mà liếm vành tai anh thôi, hoàn toàn trong sáng, không giống như Tần Kiết hôn cô, đủ kiểu, đủ tư thế, khi dịu dàng có thể làm chân tay cô bủn rủn, khi mạnh mẽ có thể làm cô chết ngạt.
Cô đã có rất nhiều kinh nghiệm được anh hôn, nhưng kinh nghiệm chủ động hôn thì bằng không.
Trần Ân Tứ thấy Tần Kiết mãi không nhúc nhích gì, dần dần không biết phải làm thế nào, cô do dự giây lát, cuối cùng quyết định dừng lại ở đây, rời khỏi môi anh.
Tần Kiết nhướng mày, nét mặt chưa thỏa mãn: "Thế này là xong à?"
"..."
"Anh còn tưởng mới là dạo đầu thôi chứ."
"..."
"Bạn gái bé nhỏ à, kỹ thuật hôn của em hơi kém đấy."
"..."
Cuối cùng Trần Ân Tứ cũng chắc chắn rằng suy nghĩ muốn hôn anh ban nãy là sai lầm.
"Anh còn chưa có cảm giác gì, em đã kết thúc rồi."
"..." Anh quá đáng rồi đấy nhé.
Không có cảm giác là sao hả?
Sỉ nhục, rõ ràng đang sỉ nhục cô.
Trần Ân Tứ nắm lấy cổ Tần Kiết, kéo đầu anh xuống thấp, lại hôn anh thêm lần nữa.
Đọc truyện tại truyendkm.com
So với nụ hôn trong sáng vừa ban nãy, lần này Trần Ân Tứ kìm nén sự xấu hổ và căng thẳng trong lòng, mạnh bạo hơn rất nhiều.
Cô học cách anh hôn cô, cắn nhẹ môi anh một cái, dùng đầu lưỡi lướt nhẹ qua cánh môi anh, cuối cùng dừng lại ở khe hở giữa hai cánh môi.
Cô thử đi vào trong mấy lần, nhưng anh đều không hé miệng.
Khi anh hôn cô cũng không khó như thế, cô lờ mờ nhớ anh chỉ cần lướt nhẹ là đã vào được miệng cô rồi.
Trần Ân Tứ không chịu thua thử lại thêm mấy lần, nhưng đôi môi anh vẫn không nhúc nhích.
Chẳng lẽ tên khốn này cố ý làm thế?
Trần Ân Tứ dùng thêm lực, song vẫn thất bại.
Quả nhiên tên khốn này cố ý...
Trần Ân Tứ cắn mạnh môi anh một cái, thấy anh vẫn bình tĩnh như thường, cô lập tức nổi cáu rời khỏi môi anh, lui về phía sau cách anh một khoảng, dùng một tay bóp cằm anh thật mạnh, còn tay kia vỗ nhẹ vào má trái của anh: "Há miệng."