Giường Anh Chia Em Một Nửa

Chương 255: Anh Sợ





Chương 255 ANH SỢ
Anh chăm chú nhìn vào mắt cô, không nói lời nào, ánh mắt ấy khiến tim cô rộn rã.

Không biết qua bao lâu, anh khẽ chớp mắt, cất tiếng: "Vậy em nhận đi."
Hơi thở cô như nghẹn lại, ánh mắt dời đến môi anh, bỗng nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Đôi môi anh như hút linh hồn cô, cô nuốt khan hai lần, không kiềm lòng được kề đến...
Trần Ân Tứ hé môi, những cảnh trong mơ tiếp theo không sao nói nên lời được.
Bên kia điện thoại, Tần Kiết không nhìn thấy cô, song Trần Ân Tứ vẫn chột dạ, né tránh nhìn đi nơi khác: "Sau đó hết rồi..."
"Ồ, vậy à." Giọng nói Tần Kiết hơi thất vọng, như đang tiếc nuối gì đó, "Anh còn tưởng em thắt nơ vào người anh, thuận thế nhận anh làm quà luôn chứ."
Trần Ân Tứ giật mình, run tay, suýt nữa vứt điện thoại đi.

Rốt cuộc giấc mơ kia của cô có phải là mơ không? Sao tên này lại có thể đoán chính xác chuyện trong mơ của cô, không phải đã xảy ra thật đấy chứ?
Nếu xảy ra thật, vậy tối qua cô đã chủ động hôn anh rồi sao? Hôn xong thì sao nữa?
Đầu óc Trần Ân Tứ thấp thoáng hiện ra hình ảnh 18+, nhưng cô lại không dám xác định đó là thật hay giả.
Trong lúc hoảng hốt, cô không màng tìm hiểu xem đấy có thật là mơ không, cố giữ giọng bình tĩnh: "Haiz, anh cả nghĩ rồi.

Thôi, em sắp quay phim rồi, không nói chuyện với anh nữa."

Trần Ân Tứ viện bừa cái cớ, nhanh chóng cúp điện thoại rồi cất đi.

Cô thở hắt, che trái tim mình đang nhảy loạn trong ngực, định đi tìm Lục Tinh.

Vừa đi được hai bước, di động cô lại vang lên âm báo tin nhắn.
Tần Kiết gửi chia sẻ vị trí của mình cho cô.
Trần Ân Tứ lấy làm lạ ấn vào bản đồ xem, thấy được vị trí của Tần Kiết đang ở cách cô không xa.

Cô phóng to bản đồ lên xem thử, sau khi thấy anh đang ở "Sân bay quốc tế Tô Nam - Vô Tích", đầu óc cô nổ tung.
Anh đang ở sân bay Vô Tích...!
Sân bay Vô Tích...
Vô Tích...
Tiếp nối tin nhắn chia sẻ vị trí, là giọng nói của Tần Kiết truyền đến: "Không phải là mơ."
"Trần Hề, năm giờ chiều qua anh đã đến rồi, khi đó em đang ăn uống với bên đoàn phim, anh đợi em đến mười giờ đêm."
"Vốn định một mình chúc mừng sinh nhật em, nhưng em uống say quá, không kịp nói chuyện đàng hoàng, còn phải hầu hạ em cả đêm..."
Tần Kiết cười khổ, "Em quả nhiên là bà cô của anh."
Không phải mơ...
Thế nên, anh đã đến thật.
Thế nên, cô chủ động hôn anh là thật.
Thế nên, những hình ảnh 18+ kia là thật hay giả?
Trần Ân Tứ sợ hãi, cô muốn hỏi cho tường tận, nhưng lại không biết phải hỏi làm sao? Cô mấp máy môi rất lâu, sau đó quyết định thoát khỏi WeChat.
Lần này, cô không còn tâm tư đi tìm Lục Tinh nữa, trong đầu cô như có ba triệu bình luận trực tiếp chạy qua, tất cả đều chỉ một câu nói: Không phải cô đã ngủ với Tần Kiết thật rồi chứ?
Nếu cô đã ngủ Tần Kiết thật, vậy nên làm sao đây?
Lẽ nào cô phải vỗ vai anh, chân thành nói với anh rằng, anh yên tâm, bà đây sẽ chịu trách nhiệm với anh ư?
Trần Ân Tứ rất muốn chui đầu vào bồn cầu dìm chết mình luôn cho rồi.
Có khi nào đây chỉ là ảo giác của cô không, trên thực tế cô không hề ngủ với anh, hay là hỏi thẳng anh thử xem?
Trần Ân Tứ nghĩ đi nghĩ lại, thật sự không chịu được kiểu suy đoán kia, tay run run ấn mở WeChat.
Có phải em đã ngủ với anh không?
Thẳng thừng quá!
Trần Ân Tứ xóa đi, gõ lại.
Tối qua em có ức hϊếp anh không?
Lỡ như Tần Kiết hiểu lầm cô tưởng cô đã đánh anh một trận thì sao?
Trần Ân Tứ lại xóa đi, gõ lại.
Tiết mục "bản lam căn" trình diễn tiếp hả?

Ặc, lỡ như chỉ số IQ của Tần Kiết không hiểu được ẩn ý câu này thì sao?
Trần Ân Tứ xóa lần nữa, trong lúc cô vắt hết óc nghĩ xem nhắn làm sao, màn hình cô lại hiện lên một câu.
Mr Tần: "Đối phương soạn tin những năm phút đồng hồ mà không gửi sang được một chữ?"
Trần Ân Tứ bị bắt gặp đang soạn tin ngay tại chỗ, càng lúng túng khó mở lời hơn.

Bắt tiểu tiên nữ này chủ động đi hỏi có phải mình đã ngủ với anh không thì nhục quá đúng không?
Tần Kiết như biết cô đang suy nghĩ gì, nhanh chóng gửi thêm một tin đến.
Mr Tần: "Tối qua không xảy ra chuyện gì cả."
Trần Ân Tứ há hốc.

Sao anh biết cô đang băn khoăn chuyện này? Còn nữa, thật sự không xảy ra chuyện gì hết sao? Vậy mấy hình ảnh hiện ra trong đầu cô là sao?
Tần Kiết như đọc được tâm sự của cô từ xa, nhắn một mạch cho cô.
Mr Tần: "Không phải em không có sức quyến rũ mà là anh sợ."
Mr Tần: "Sợ em tỉnh táo rồi sẽ hối hận, cũng không muốn lợi dụng người ta lúc say xỉn."
Mr Tần: "Quà sinh nhật nằm trong tủ lạnh phòng em đó."
Mr Tần: "Tuy rằng tối qua đã nói với em rồi, nhưng lúc đó em say."
Mr Tần: "Sinh nhật vui vẻ nhé Trần Hề."
Trần Ân Tứ nhìn tin nhắn của Tần Kiết hiện đầy màn hình, lòng run run.
Không phải em không có sức quyến rũ mà là anh sợ.
Sợ em tỉnh táo rồi sẽ hối hận, cũng không muốn lợi dụng người ta lúc say xỉn...
Anh luôn như thế, bất kể là trước đây hay hiện tại, luôn khiến người khác cảm thấy được tôn trọng.
Ngón tay đang cầm điện thoại của cô không kiềm được siết chặt.


Vào khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn của Tần Kiết, những lời nói chua ngoa quyết không cho anh theo đuổi mình lập tức bay biến.

Qua hồi lâu, Trần Ân Tứ mới nhắn lại một tin: "Anh đừng lừa em."
Mr Tần: "Ừ, không lừa em."
Chỉ bốn chữ ngắn gọn, không hiểu sao Trần Ân Tứ lại cảm nhận được sự ấm áp từ đó.

Cô cắn môi, mỉm cười, vừa định cảm ơn anh thì màn hình lại hiện lên một tin nhắn thoại.
Cô ấn vào nghe, Tần Kiết cố ý hạ thấp giọng, truyền qua ống nghe: "Qua sáu năm, em đã quên mất cảm giác sau khi ngủ với anh rồi hả?"
Vẻ mặt Trần Ân Tứ cứng đờ.
"Tối qua có xảy ra chuyện gì hay không, buổi sáng em tắm soi gương không nhìn ra à?"
Ngón tay nắm di động của Trần Ân Tứ đờ ra.
"Với da thịt mỏng manh của em, chỉ chạm nhẹ thôi cũng để lại dấu vết."
Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!
Theo sóng âm của Tần Kiết, Trần Ân Tứ nhớ đến hình ảnh anh hôn lên từng tấc da thịt mình...!Mặt cô đỏ bừng, người sắp phát điên.
Cái tên khốn kiếp này đúng là đáng ghét, ấm áp, cảm động gì chứ, tên khốn này không xứng với mấy cảm xúc kia của cô.
Thấy trên màn hình biểu hiện "Đối phương đang soạn tin...", sợ lời nói tiếp theo của anh khiến tâm trạng cô bùng nổ, Trần Ân Tứ không hề nghĩ ngợi ấn lấy nút thu âm, bắn liên thanh.
"Tần Kiết, anh có bệnh hả, anh là tên biếи ŧɦái, đại biếи ŧɦái!"
"Anh có độc, độc đầy mình, đồ thần kinh!"