Chương 239 ĐỀ PHÒNG NGỘ NHỠ
Mười giây sau, Trần Ân Tứ trỏ bát cháo trên tủ đầu giường, ngại ngùng đáp, "...!Tôi ăn hết mất rồi, chỉ còn chỗ kia thôi."
"..."
Tần Kiết ngỡ ngàng một lúc lâu mới lên tiếng hỏi, "Em có chắc là nồi cháo ấy nấu cho tôi chứ không phải cho em không?"
Lúc Tần Kiết chưa tỉnh, lần cuối Trần Ân Tứ xuống lầu chỉ mải nghĩ sao mãi anh không tỉnh dậy, có cần gọi bác sĩ đến khám không, không hề để ý trong hộp giữ nhiệt còn bao nhiêu cháo, vừa rồi xuống xem mới phát hiện cô đã vét sạch, không còn một hột gạo, bấy giờ cô đã choáng váng ngay tại chỗ, giờ bị anh hỏi, cô càng xấu hổ, "Tôi nấu cho anh thật mà, nhưng anh cứ ngủ mãi, tôi đợi lâu cũng đói, mới ăn một ít lót dạ..."
Nghĩ đến chuyện ăn một ít lót dạ cuối cùng lại thành ăn gần hết, cô ngượng đến nỗi không giải thích nổi nữa.
Thấy cô nàng luống cuống, Tần Kiết chợt vui hẳn lên, "Còn đói không?"
Lúc ăn cháo Trần Ân Tứ không thấy no, nhưng giờ lại cảm thấy bụng hơi đầy, "Không đói nữa rồi."
Tần Kiết: "Không đói thật không?"
Trần Ân Tứ: "Thật mà."
Tần Kiết cười khẽ, không nói gì nữa, ngồi cạnh giường bưng non nửa bát cháo trên tủ đầu giường lên, cầm thìa khuấy nhẹ rồi múc một thìa đưa lên miệng.
Thìa còn chưa đưa đến miệng Tần Kiết, Trần Ân Tứ chợt lên tiếng, "Cái đó..."
Tần Kiết quay đầu, "Sao?"
Trần Ân Tứ, "Tôi nấu cho anh cháo mới được không?"
"Không muốn ăn, thế này là đủ rồi." Nói rồi Tần Kiết đưa thìa lên miệng.
Trần Ân Tứ nhìn Tần Kiết ăn từng thìa, tai dần nóng lên.
Thìa cô đã dùng, cháo cũng là cháo cô ăn thừa...!Nhất là thìa, vừa rồi cô còn ngậm trong miệng một lúc lâu...
Tần Kiết vừa ăn xong cháo, Trần Ân Tứ đã giật lấy thìa và bát trong tay, lật đật chạy ra khỏi phòng ngủ.
Tần Kiết ngẩn ra hai giây, thầm nghĩ cô chạy nhanh thế làm gì nhỉ, sợ anh giành rửa bát ư?
Tần Kiết cười khẽ thầm nhủ, khoan không nói anh không định như vậy, dù có định cũng đang sốt đến mức đầu nặng chân nhẹ, chắc gì đã thắng nổi cô.
Trần Ân Tứ rửa thìa bát xong, tiện thể rửa mặt, đợi mặt hết đỏ, tim hết đập nhanh mới bưng một cốc nước ấm lên tầng, nhìn Tần Kiết uống tiếp thuốc lần nữa.
Người đang sốt thường uể oải, Tần Kiết uống thuốc xong ngồi dựa vào thành giường lướt di động một lúc rồi lại ngủ.
Thoạt đầu anh còn ngủ bình thường, nhưng đến mười giờ, Trần Ân Tứ sờ trán anh, thấy đã hạ sốt, liền yên tâm đi tắm rửa.
Nửa tiếng sau, Trần Ân Tứ từ phòng tắm đi ra, ôm chăn đi xuống sofa dưới tầng, vừa nằm xuống thì phát hiện di động để quên trên tầng, bèn đứng dậy xỏ dép lê chạy lên.
Mở cửa phòng ngủ ra, Trần Ân Tứ thấy chăn của Tần Kiết đã rơi xuống đất quá nửa, cô cầm di động lên, chuẩn bị rời phòng ngủ, chợt nhớ hồi chiều anh liên tục đạp chăn ra, cô phân vân giây lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống cạnh giường trông cho anh khỏi hất chăn.
Mười phút sau, Tần Kiết hất chăn đến eo.
Nửa tiếng sau, Tần Kiết gạt chăn sang bên kia giường.
Một tiếng sau, Tần Kiết trở mình, đè lên cả tấm chăn.
Trần Ân Tứ đắp lại chăn cho anh mấy lần, đến gần mười hai giờ thì bắt đầu buồn ngủ díp mắt.
Ban đầu cô chỉ định chợp mắt một lát, thỉnh thoảng lại ngó xem Tần Kiết đã đạp chăn ra chưa, nhưng về sau không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, thấy anh vẫn liên tục đạp chăn, sợ lát nữa mình ngủ hẳn thì anh cả đêm không đắp chăn sẽ càng ốm nặng hơn, cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng cầm di động lên quay lại cảnh Tần Kiết đạp chăn rồi nằm xuống cạnh anh, đắp chăn lên cả hai người, sau đó ôm chặt tay anh trong chăn, đè lên chân anh...
Sáng hôm sau, Tần Kiết bị cơn tê rần dưới chân đánh thức, anh nhắm mắt, vô thức định hất thứ đang đè lên chân mình ra, ngờ đâu phát hiện cánh tay cũng bị ghì chặt, anh khẽ cựa quậy rồi mới nhận thấy không ổn, bèn hé mắt ra.
Thấy cánh tay trong lòng cựa quậy, Trần Ân Tứ cũng bị đánh thức, vừa mở mắt ra, ánh mắt cô chạm phải mắt Tần Kiết.
Cả hai ngẩn ngơ nhìn nhau một lúc lâu, tâm trí mới từ từ tỉnh dần.
Tối qua anh uống thuốc xong là lăn ra ngủ, sao cô lại trèo lên giường anh?
Tối qua cô ngồi đắp lại chăn cho anh mệt quá, bèn ôm lấy anh...
Trần Ân Tứ vô thức buông tay Tần Kiết ra, lùi phắt lại, nhưng lùi hơi quá đà, ngã lăn xuống giường.
Tần Kiết nhanh tay nhanh mắt tóm lấy cánh tay cô kéo lên, không để cô ngã xuống.
Trần Ân Tứ đỏ bừng mặt, không dám nhìn Tần Kiết, "Lúc anh sốt cứ đạp chăn ra, tôi sợ anh lạnh lại càng sốt cao hơn, nên...!nên..." Nguồn : truyendkm.com
Trần Ân Tứ không dám nói tiếp rằng về sau mình lại ôm anh, ấp úng một lúc mới nhớ ra đoạn video quay tối qua, vội cầm di động giơ lên trước mặt Tần Kiết, "Tôi không lừa anh đâu, tôi quay video lại làm bằng chứng này!"
Tần Kiết không lên tiếng, chăm chú nhìn thời gian quay hiển thị trên màn hình di động của Trần Ân Tứ.
01:12...!Một giờ sáng mà cô vẫn ngồi trông bên cạnh anh ư?
Thấy Tần Kiết không đáp, Trần Ân Tứ càng chột dạ, song ngoài miệng vẫn cố nói cứng, "Anh tự nhìn mà xem, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, anh đã đạp chăn ba lần!"
Tần Kiết nhìn đôi môi vẫn đang mấp máy của Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ: "Tôi nói cho anh biết, anh đừng nghĩ lung tung, tôi sợ anh xảy ra chuyện ngay trước mặt tôi, tới lúc đó tôi buộc phải gọi cảnh sát hoặc cấp cứu, bị người ta bắt gặp tôi ở nhà anh lại thành tin đồn..."
Tần Kiết chợt lên tiếng, "Lát nữa nhớ uống một gói bản lam căn* nhé."
(*) Bản lam căn là tên thuốc trong y học cổ truyền, có công hiệu thanh nhiệt, giải độc, mát gan, tiêu viêm, giảm ho, long đờm, mát phổi, chữa các chứng bệnh phong nhiệt thấp độc, đau đầu, sốt cao, họng sưng rát, tâm phiền, miệng khát, chảy máu cam, đại tiện táo, phát ban, các bệnh viêm gan cấp và mãn tính…
Trần Ân Tứ hở một tiếng.
Mấy giây sau, nhận ra mình không nghe lầm, cô lại "hở" một tiếng, hỏi, "Sao thế?"
Yết hầu Tần Kiết hơi cử động, "Đề phòng ngộ nhỡ."
Đề phòng ngộ nhỡ? Đề phòng ngộ nhỡ cái gì?
Trần Ân Tứ chớp mắt, sực hiểu ra, "Đề phòng tôi lây hả?"
"Sao lây được, chẳng qua ở gần chút thôi, đâu có uống chung cốc, cũng không trao đổi nước bọt, sao dễ lây thế được..."
Trần Ân Tứ vừa nói dứt câu, Tần Kiết đã kề sát lại.
Gương mặt anh to dần trong đôi mắt cô, môi anh áp lên môi cô...