Giường Anh Chia Em Một Nửa

Chương 226: Khóc





Chương 226 KHÓC
Chính Trần Ân Tứ cũng không muốn để Lục Tinh ở lại ăn Tết năm nay với mình: "Không sao, chị cứ đi đón Tết đi, dù sao trong tổ chương trình cũng có nhân viên.

"
"Chị cứ nghĩ năm nay em không có hoạt động gì, nên muốn ở bên người nhà! " Lục Tinh do dự, cảm thấy không hay lắm khi để Trần Ân Tứ một thân một mình làm việc trong Tết, cầm lòng không đặng bèn nói: "Ân Ân, hay là thôi đi, đã mấy cái Tết hai chúng ta phải đón ở sân bay rồi, năm nay coi như nghỉ ngơi! "
"Khó lắm em mới sục sôi nhiệt huyết kiếm tiền, chị đừng khuyên em nữa, còn tiếp tục khuyên, không chừng năm sau em ‘bỏ bom’ chị đấy.

"
Lục Tinh bị uy hϊếp mà dở khóc dở cười: "Được rồi, nghe theo em, lát nữa chị đi trao đổi lại với công ty, đến lúc đó sắp xếp cụ thể thế nào sẽ nhắn qua WeChat cho em.

"
Trần Ân Tứ nhoẻn cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Tuy Hai mươi chín Tết là ngày nghỉ, nhưng đạo diễn vẫn tranh thủ thời gian quay thêm mấy cảnh phim.

Trong đó có một cảnh quay mà trước đây Trần Ân Tứ quay mãi không qua.


Trong lúc nghỉ ngơi đạo diễn luôn nghĩ cảnh quay đó phải làm thế nào mới đạt được hiệu quả tốt nhất, cuối cùng hôm nay cũng nghĩ ra cách, liền gọi Trần Ân Tứ đến, trao đổi riêng xong, quyết định thử lại lần nữa.

Mục Sở Từ và cô gái đó chỉ để làm nền, trước đó đã quay hơn hai mươi lần, đủ để hậu kỳ cắt gọt chỉnh sửa, nên hai người đó chỉ cần đứng đấy tạo dáng là được.

Trần Ân Tứ thì không giống thế, mấy máy quay đều chĩa vào cô, quay đặc tả nét mặt, quay cảnh phía xa, quay ánh mắt.

Nhân viên ánh sáng chỉnh xong ánh sáng, trước hiệu lệnh của đạo diễn, các diễn viên vào chỗ của mình, Trần Ân Tứ nhìn Mục Sở Từ phía trước, ép bản thân mình nhập vai.

Theo suy nghĩ của đạo diễn, Trần Ân Tứ mang tinh thần vui vẻ hân hoan, nhưng hôm nay không biết cô gặp chuyện gì, khi gặp Mục Sở Từ, cô không thể nào tìm thấy cảm giác phấn chấn, ngược lại là vẻ do dự và chần chừ giống như hôm đó bước ra khỏi trung tâm thương mại, nhìn thấy tòa cao ốc Ngân Hà.

Mọi người đứng xung quanh nhìn thấy vậy đều thầm nghĩ, thôi xong, cảnh quay này lại hỏng rồi.

Ngay cả Trần Ân Tứ cũng cảm thấy cảnh quay này thất bại, nhưng đạo đức cơ bản của diễn viên là phải diễn tiếp nếu đạo diễn không hô ngừng, dù gì cô đã bắt đầu vào trạng thái này rồi, đành phải thuận theo tâm trạng ngày hôm đó tiếp tục diễn nốt.

Cô đến trước nhà Mục Sở Từ, nhìn chằm chằm tòa nhà quen thuộc, do dự giây lát, cuối cùng vẫn quyết định rời đi, nhưng giây phút cô định quay người đi, xe của Mục Sở Từ xuất hiện.

Bước chân chợt khựng lại, rồi cô thu chân về, nhìn chằm chằm chiếc xe quen thuộc đó, ánh mắt tỏa sáng, cô lấy điện thoại trong túi, định gọi cho Mục Sở Từ, nào ngờ khi cửa xe mở ra, một cô gái từ trong xe bước xuống.

Cô cầm điện thoại, đứng im như hóa đá, nhìn trân trối khung cảnh phía không xa.

Mục Sở Từ và cô gái đó không biết đang nói gì, hai người cười rất vui vẻ, nụ cười thấp thoáng ở khóe môi dần dần vụt tắt, ánh mắt cô nhìn họ hơi run lên.

Không biết đã qua bao lâu, cô nhẹ nhàng chớp mắt, ánh mắt từ từ lướt qua chiếc xe, lướt qua tòa nhà quen thuộc phía sau, sau đó dừng lại ở Mục Sở Từ.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, như sợ một điều gì đó, cô chỉ chạm mắt một cái rồi thôi, sau đó quay người đi.

Cô đi rất xa, bàn tay vẫn nắm chặt điện thoại, như muốn gọi điện cho anh ta.

Cho đến khi cô nhận ra điều này, ánh mắt mới chầm chậm nhìn vào điện thoại, cô nhìn màn hình đã tắt từ lâu, nhìn mãi nhìn mãi, đôi mắt bỗng nhiên ửng đỏ, một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống.


Sau đó đạo diễn hô "cắt", phấn khởi đứng bật dậy khỏi ghế, quay tại chỗ ba vòng, cầm cốc trà sữa của người đến thăm đoàn làm phim ở bên cạnh lên, hút một hơi hết hơn nửa cốc, rồi mới vui vẻ nói: "Tuyệt lắm!"
"Quá tuyệt!"
"Tôi cứ thấy có chỗ nào đó không ổn, sao quay mãi mà không có cảm giác gì, hóa ra ngay từ đầu tôi đã đi sai hướng, không phải là vui vẻ đi tìm nam chính, mà phải là do dự bất an mới đúng! "
Nghe ông ta nói vậy, mọi người đều biết cảnh quay bị kẹt bao nhiêu ngày qua cuối cùng cũng xong, ai nấy đều như được giải trừ phong ấn, quay lại trạng thái bình thường.

Chỉ mình Trần Ân Tứ vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nắm chặt chiếc điện thoại, vẫn chưa hoàn hồn.

Tất cả mọi người đều đang chìm đắm trong niềm vui, không hề nhận ra tình trạng của Trần Ân Tứ, ngay cả Lục Tinh cũng chạy đến chỗ đạo diễn xem hiệu quả vừa mới quay xong, bấy giờ mới phát hiện Trần Ân Tứ chỉ mặc một chiếc váy đứng trong gió lạnh, cô ấy lập tức nổi giận, cầm chiếc áo khoác lông vũ bên cạnh lên, chạy về phía Trần Ân Tứ: "Gì vậy? Chẳng thấy một ai lấy áo khoác.

"
Lục Tinh vừa mắng vừa chạy đến trước Trần Ân Tứ: "Ân Ân! "
Cô ấy định khoác áo lên vai Trần Ân Tứ, thì nhìn thấy màn hình điện thoại đã ướt đẫm nước.

Lục Tinh sững sờ, lập tức sực tỉnh, đó không phải là nước bình thường, mà là nước mắt, từng giọt nước mắt to như ngọc trai vẫn đang rơi xuống.

Lục Tinh không còn tâm trạng đâu quan tâm đến sơ suất của nhân viên đoàn làm phim, dè dặt bước tới: "Ân Ân?"
Trần Ân Tứ không quay đầu nhìn Lục Tinh, mà giật lấy chiếc áo trong lòng cô ấy, sải bước về phía trước.

Lục Tinh vô thức định đi theo, dường như Trần Ân Tứ biết ý định của cô ấy, liền lạnh lùng buông một câu: "Chị đừng đi theo em, em quá nhập vai thôi.

"
Lục Tinh dừng lại, lặng lẽ nhìn Trần Ân Tứ vào nhà vệ sinh ở đằng trước.


Trần Ân Tứ khóa trái cửa nhà vệ sinh, cố gắng làm cảm xúc của mình bình tĩnh lại, nhưng cô càng cố gắng càng mất kiểm soát, nước mắt rơi xuống nhiều hơn, ngay cả cơ thể cũng không kiềm được mà run lên.

Đã rất nhiều năm rồi cô không khóc, khóc không giải quyết được bất kỳ vấn đề nào, chỉ để người khác nắm được điểm yếu của bạn, làm hại bạn mà thôi.

Nên năm năm trước, khi Trần Thanh Vân cho cô một cái bạt tai, vứt cô giữa đường cao tốc, mắt cô cũng chỉ đỏ ửng, cô không cho phép mình rơi một giọt nước mắt nào, ngay cả lần cuối cùng cô thu dọn đồ đạc, rời xa khu nhà hoa viên, rời xa anh, cô cũng cứng cỏi không chịu khóc.

Nên năm năm sau, cô bị người ta bôi nhọ đến nỗi không thể thanh minh, bị cư dân mạng mắng chửi, dăm ngày ba hôm lại lên hot-search, cô cũng không khóc.

Nên năm năm sau, cô gặp lại Trần Thanh Vân, bị Trần Thanh Vân ném một tách trà vào người làm cổ bị thương, cô vẫn không khóc.

Nhưng bây giờ cô lại khóc.

Khóc mãi! Không sao ngừng lại được.