Giường Anh Chia Em Một Nửa

Chương 132: Thà Cam Chịu Số Phận Chứ Không Chịu Lép Vế





Chương 132 THÀ CAM CHỊU SỐ PHẬN CHỨ KHÔNG CHỊU LÉP VẾ
Trần Ân Tứ biết mình đã bị gã này gài bẫy.
Cô chậm rãi ưỡn ngực đứng thẳng, toát ra phong thái vừa lạnh lùng vừa ngạo nghễ.
Tống Đào tới trước mặt Trần Ân Tứ, cười đầy vẻ gợi đòn mà cứ tưởng như mình đẹp trai lắm, "Cô Trần Ân Tứ, thấy tôi có ngạc nhiên không? Sự surprise (ngạc nhiên) này là quà tôi tặng cô đấy, có thích không?"
Surprise cái đầu anh!
Trần Ân Tứ không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Tống Đào, thầm nghĩ, tôi thích dải băng quấn trên đầu anh hơn.
Thấy Trần Ân Tứ không nói gì, ngỡ là cô sợ, Tống Đào lại dấn thêm một bước, rít một hơi xì gà, tự lấy làm khoan khoái rồi từ từ nhả khói ra, lại nhướng mày nhìn Trần Ân Tứ, "Ở đây không có người ngoài, sao cô còn đeo khẩu trang?"
Trần Ân Tứ chẳng buồn đếm xỉa đến Tống Đào, chỉ chăm chăm ngắm nghía phần đầu gã từng bị Tần Kiết đánh toác.
Tống Đào thầm nghĩ, quả nhiên là cô nàng non nớt, xem kìa, chỉ cần dùng chút thủ đoạn là lừa được đến ngay, còn sợ tới mức nói không ra lời nữa.
Gã lại dương dương đắc ý rít thêm hơi nữa, rồi chìa tay về phía cô, "Khó chịu lắm nhỉ, để anh gỡ ra cho nhé."
Trần Ân Tứ lùi lại nửa bước, vẻ mặt căm ghét cầm túi, đập vào tay Tống Đào để gã bỏ ra, "Đừng cắt ngang suy nghĩ của tôi."
Tống Đào thổi bàn tay bị đập đau, mặt đanh lại.

Cô nàng này đã rơi vào tay gã, còn dám ngông cuồng thế à?
Có điều Tống Đào hôm nay đến tận bây giờ vẫn cho rằng mình ở thế thượng phong, tâm trạng vẫn coi như không tệ, không trở mặt với Trần Ân Tứ tại trận mà định từ từ hành hạ cô, bèn hỏi tiếp, "Em nghĩ gì mà chăm chú thế?"
Trần Ân Tứ không buồn đếm xỉa đến Tống Đào, rút khăn giấy trong túi ra, lau chỗ vừa đập vào tay Tống Đào.
Mặt Tống Đào cau có hẳn, mẹ kiếp, gã chưa thấy ai vênh váo như cô nàng này!
Được thôi, đã thế thì phải làm cô run lên mới được!
Tống Đào gạt ngay ý nghĩ từ từ hành hạ Trần Ân Tứ, đi thẳng vào đề, "Biết hôm nay anh lừa em đến đây làm gì không?"
"Không biết, cũng không muốn biết." Trần Ân Tứ lau túi xong, tâm trạng cũng dễ chịu hẳn, ném khăn giấy vào thùng rác cạnh đó rồi ngẩng lên nhìn Tống Đào nói, "Đừng nói nhảm nữa, tôi hỏi anh một câu, có phải sau hôm nay chúng ta sẽ thanh toán sạch mọi ân oán không?"
Tống Đào cười, trông vừa bỉ ổi vừa hạ lưu, "Vậy phải xem em có phối hợp không đã."
Trần Ân Tứ à một tiếng, hỏi, "Ở ngay đây à?"
Tống Đào nhìn khắp lượt những người xung quanh, "Nếu em không để ý thì anh cũng không để ý đâu."
Trần Ân Tứ cũng nhìn khắp lượt những người xung quanh rồi gật đầu, "Được thôi."
Tống Đào tiện tay đưa điếu xì gà trong tay cho người bên cạnh, "Vậy...!tới đi?"
Vừa dứt câu, Trần Ân Tứ đã tóm cổ áo gã kéo lại, giơ chân đạp thẳng vào đũn.g quần gã.

Có lẽ vì lần trước bị Trần Ân Tứ đạp đau quá nên Tống Đào bị ám ảnh tâm lý, theo phản xạ chĩa mông ra sau.
Chân Trần Ân Tứ đạp trúng bụng gã.

Đau đến mức gã hít vào một hơi, chưa kể đũ.ng quần gã cũng hơi đội lên vì phản ứng s.inh lý nên hơi tưng tức.
Tống Đào hơi kẹp chân lại, ôm bụng khom người xuống theo bản năng.
Những người khác trong phòng thấy cảnh này đều cứng người lại.
Một lúc lâu sau, Tống Đào mới đỡ đau, nhận ra mình lại bị cô nàng này đánh lén, bèn trừng mắt nhìn về phía Trần Ân Tứ, "Cô làm cái quái gì thế! Đây gọi là phối hợp đấy à?"
"Dĩ nhiên không rồi." Vừa rồi khi đưa mắt nhìn quanh, Trần Ân Tứ đã tranh thủ quan sát những thứ gần tay, nhanh nhẹn vươn tay ra chộp lấy một cái gạt tàn, đập mạnh vào đầu Tống Đào.
Máu lăn dài trên mặt gã.

Đau đớn khiến gã nhất thời không thốt nổi nên lời.

Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!
Trần Ân Tứ nhìn Tống Đào đang căm hận đến nỗi chỉ muốn lột da mình, vẩy cổ tay ê ẩm vì dùng sức, "Sửa lại tý nhé, dĩ nhiên là không chỉ phối hợp chút thế thôi đâu."
Dứt lời Trần Ân Tứ nghiêng đầu, nhìn đầu Tống Đào một lát rồi hài lòng nói tiếp, "Vừa rồi chẳng phải anh hỏi tôi đang nghĩ gì sao?"
"Tôi nghĩ là cái băng buộc đầu anh trông rõ chướng mắt, lát nữa tới bệnh viện, anh nhớ băng cả chỗ chảy máu bên này nữa, thế là cân xứng với bên kia, đỡ chướng mắt hơn."
Mặt Tống Đào méo đi vì tức giận, "Trần Ân Tứ, mẹ nó, tôi bảo cho cô biết nhé, hôm nay không đập chết cô, tôi không phải họ Tống!"
Trần Ân Tứ khinh khỉnh nhìn Tống Đào, cô đâu phải ba mẹ gã, gã có mang họ Tống hay không, liên quan gì đến cô, "Xin hỏi tôi phối hợp vậy đã đủ chưa? Đủ rồi thì tôi đi đây."
"Đi à?" Tống Đào như nghe thấy chuyện cười, giận đến nỗi phì cười, "Mẹ kiếp nếu hôm nay để cô bước ra khỏi cánh cửa này thì tôi không phải người!"
Những người khác trong phòng rốt cục cũng định thần lại trước cảnh tượng này, lần lượt đứng dậy.
Trần Ân Tứ thản nhiên nhếch mép, nghĩ bụng không thể chịu thua được, xin tha cũng không, cách duy nhất là nếu không đi được thì phải cứng lên...!Dù sao Trần gia cô đây thà cam chịu số phận chứ không thể chịu lép vế.
Đáng lo duy nhất là, nhiều người thế này, không chừng sau tối nay cô phải vào nằm viện một đợt rồi.
Trần Ân Tứ còn đang tính toán xem mình nhanh tay nhanh mắt ra tay trước thì có thể hạ gục hai người, chợt cửa phòng cách đó không xa vang lên tiếng gõ.
Không khí căng thẳng trong phòng như đông cứng lại.
Chẳng đợi gõ dứt, cửa phòng đã bị đẩy ra, rồi tiếng phục vụ cuống quýt vang lên, "Xin lỗi, thưa anh, anh không thể xông vào thế được."
Không để phục vụ nói hết câu, Tần Kiết đã bước vào.

Anh như không thấy mọi người trong phòng, chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Ân Tứ, sau đó mới thấy chiếc gạt tàn dính máu trong tay cô, anh cạn lời trong thoáng chốc, trái tim đang căng như dây đàn tức thì chùng xuống.
Thấy Tần Kiết, Trần Ân Tứ sững sờ, sau đó đanh mặt lại, âm thầm lườm anh, hậm hực trong lòng.
Phục vụ hớt hải chạy theo sau Tần Kiết, áy náy nhìn về phía Tống Đào, "Anh Tống, thực xin lỗi, tôi không cản được anh này..."
Tống Đào vốn tính sĩ diện, không muốn người ta thấy đầu mình chảy máu nên khi thấy người đi vào bèn xoay người đi.

Chẳng đợi phục vụ nói hết, gã đã quay lưng về phía phục vụ, xua tay, "Ra ngoài trước đi."
Phục vụ vâng dạ rồi khép cửa lại.
Tống Đào cầm khăn tay đè lên chỗ chảy máu trên đầu, quay sang Tần Kiết, nhớ lại cảnh bị anh đánh lúc đi học thì hơi chùn lại, rồi mới đánh bạo hỏi, "Tần Kiết, anh đến đây làm gì?"
Tần Kiết: "Đánh rơi một thứ quan trọng ở đây."
"Thứ gì? Để tôi bảo các anh em tìm hộ anh." Tống Đào chỉ muốn tống Tần Kiết đi ngay lập tức, hơn nữa phải đi xa xa.

"Khỏi cần, tôi tìm thấy rồi." Tần Kiết bước lên hai bước, đứng cạnh Trần Ân Tứ, "Đi nào, thứ quan trọng."