Giữa Ngọn Lửa Cháy

Chương 30: Moon River




Trước tiên hãy là chính mình, rồi mới có thể yêu người khác.

Lộ Trì Vũ cảm thấy câu nói này đã trực tiếp chạm vào trái tim mình. Anh ngẩng đầu nhìn Châu Lệ Hành thì thấy hắn đang nhìn mình một cách chăm chú.

Lộ Trì Vũ đột nhiên cảm thấy, hóa ra đây chính là ánh mắt nhìn người mình yêu. Anh lại nghĩ, Châu Lệ Hành luôn bảo anh phải là chính mình, nhưng khi yêu, liệu hắn có thật sự làm được như vậy không?

Lộ Trì Vũ như bị mắc kẹt trong một đầm lầy đầy nỗi băn khoăn. Anh vừa muốn Châu Lệ Hành đối xử với mình tốt hơn, vừa cảm thấy Châu Lệ Hành giống như một đám mây lơ lửng trên bầu trời. Nếu hắn hoàn toàn làm theo ý mình, thì có lẽ cả đời này, Lộ Trì Vũ cũng không với tới được hắn.

Âm thanh từ quán bar cách đó không xa lại vọng đến. Lần này, Lộ Trì Vũ nghe rõ được bài hát đang phát, có một cô gái đang hát bài "Moon River."

Bỗng như có điều gì đó thôi thúc Lộ Trì Vũ, anh đứng dậy rồi nắm tay Châu Lệ Hành. Dưới ánh trăng tại bờ hồ Phewa, ánh sáng từ mặt trăng trải dài trên mặt nước, có người đi ngang qua dừng lại nghe nhạc, có người cầm chai rượu uống, có một nhóm sinh viên da trắng khoảng mười tám, mười chín tuổi đang nhảy múa và cười đùa.

Nhưng ngay lúc này, dưới giai điệu "Two drifters, off to see the world*", Lộ Trì Vũ chỉ muốn hôn Châu Lệ Hành.

*Hai kẻ lưu dạt đơn côi, lẻ loi du ngoạn khắp nơi chốn

Ở đây không ai biết họ lại ai, cũng không ai quan tâm đến tương lai của họ. Không khí chỉ có mùi hoa, mùi bia và mùi âm ẩm của nước, phía trên là cả một bầu trời đầy sao.

Lộ Trì Vũ thầm nghĩ, suốt đời này anh sẽ không bao giờ quên, vào năm hai mươi tám tuổi, dưới ánh trăng bên bờ hồ Phewa, anh đã hôn một người tên là Châu Lệ Hành.

Người đàn ông này yêu anh, nhưng cũng khiến anh cảm thấy tuyệt vọng, vì anh biết, người đàn ông này giống như một cơn gió vậy, không ai có thể giữ gió ở lại được.

Trong tiếng gọi của tình yêu, anh ép buộc ngọn gió phải ở lại vì mình.

Dưới ánh trăng, trong giai điệu nhạc jazz dịu dàng, Lộ Trì Vũ kính cẩn hôn lên môi Châu Lệ Hành. Hơi thở của cả hai quấn lấy nhau, hương malt của bia xen giữa những kẻ răng. Lần này, Lộ Trì Vũ cảm thấy mình đã say thật rồi.

Anh dựa vào người Châu Lệ Hành, bàn tay quấn quanh thắt lưng của hắn bỗng siết chặt hơn. Anh thậm chí còn mong thời gian có thể dừng lại, để chôn vùi cả hai người trong làn nước, cả hai sẽ vĩnh viễn bên nhau, mãi mãi không chia lìa.

Nhưng thực tế lại vô cùng tàn nhẫn, thấm thoát đã gần đến tháng 10, kỳ nghỉ của anh sắp kết thúc, bọn họ cũng sớm phải chia xa.

Vậy sau khi chia xa, Lộ Trì Vũ và Châu Lệ Hành sẽ đi về đâu? Trong lịch sử tình cảm của họ, cả hai đều đã từng vì yêu xa mà bị phản bội. Từ Kinh Châu đến Đồng Nhân quá xa, nếu tiếp tục duy trì một mối quan hệ mập mờ như vậy, ai có thể đảm bảo rằng hoa hồng đỏ sẽ không bao giờ héo chứ?

Lộ Trì Vũ cố gắng không nghĩ đến những điều này, chủ yếu là vì anh không muốn đối mặt với thực tế, đang cố gắng trốn tránh sự thật.

Nhưng ai rồi cũng phải thức giấc mà thôi. Anh không thể trốn tránh cả đời được, anh còn có gia đình, công việc và những trách nhiệm của riêng mình.

Dưới ánh trăng, đôi mắt Lộ Trì Vũ ướt sũng. Anh ngẩng đầu nhìn Châu Lệ Hành, nước mắt như những viên ngọc vỡ vụn rơi xuống, nó rơi xuống ngực anh, rồi thẩm thấu vào sâu trái tim anh.

Châu Lệ Hành đưa tay lau nước mắt cho anh, nhưng nước mắt càng lúc càng nhiều, không thể nào dừng lại được. Cuối cùng, Châu Lệ Hành chỉ còn cách cúi xuống hôn anh, hôn lên chóp mũi đỏ ửng và đôi mắt ướt của anh.

Từ bờ hồ đến khách sạn không xa, vừa vào phòng, Lộ Trì Vũ lập tức cởi bỏ quần áo. Như thể anh đang dâng hiến chính mình cho Châu Lệ Hành vậy. Trong ánh sáng lờ mờ, Châu Lệ Hành không tiến vào cơ thể anh ngay, hắn cẩn thận quan sát vết thương trên lưng anh như quan sát một tác phẩm nghệ thuật.

Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi từ lưng Lộ Trì Vũ xuống đến thắt lưng. Trong màn đếm tâm tối, anh nghe thấy Châu Lệ Hành hỏi: "Anh tặng em một bông hoa hồng được không?"

"Được." Dưới tác động của cồn, anh không còn khả năng suy nghĩ gì nữa, cả câu trả lời vừa rồi cũng là phản xạ theo tự nhiên.

Châu Lệ Hành lấy vài hộp màu từ vali của mình ra, Lộ Trì Vũ mơ màng nhớ rằng những màu này được lấy từ nhà của thầy Tát Na.

Châu Lệ Hành ngồi cạnh Lộ Trì Vũ, hắn dùng cọ lông mềm nhúng vào một ít màu đỏ rồi bắt đầu vẽ lên tấm lưng đầy vết thương của Lộ Trì Vũ.

Lộ Trì Vũ không thể diễn tả rõ ràng cảm giác của mình lúc này, đầu bút mềm mại lướt trên làn da mang đến cảm giác ngứa ngáy, ngoài cửa sổ là hồ nước đen đặc, trong phòng thì tràn ngập hơi ấm.

Anh nhìn qua gương thì thấy Châu Lệ Hành đang chăm chú vẽ trên lưng mình, khuôn mặt hắn tĩnh lặng như mặt hồ bên ngoài kia vậy, giống như đang trân trọng một tác phẩm nghệ thuật quý giá, từng nét bút hạ xuống đều được tính toán rất cẩn thận.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Châu Lệ Hành cũng hài lòng đứng dậy, hắn đặt một nụ hôn nhẹ lên cổ Lộ Trì Vũ rồi nói: "Xong rồi, thật đẹp."

Lộ Trì Vũ đứng trước gương, anh hơi nghiêng người một chút, anh thấy những vết sẹo trên lưng mình giờ đây đã biến thành một bông hoa hồng đỏ rực.

Bông hoa hồng này như được sinh ra từ ngọn lửa dữ dội, ngọn lửa là rễ và thân cây của nó, làm cho bông hoa càng thêm sống động. Lộ Trì Vũ không kiềm được mà thở dài: "Tiếc là không thể xăm nó lên cơ thể."

"Không cần xăm, như vậy đau lắm, anh không nỡ." Châu Lệ Hành ôm anh từ phía sau, hắn thì thầm: "Khắc ghi trong lòng là đủ rồi."

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@đ: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Lộ Trì Vũ quay lại hôn hắn, dưới ánh đèn lờ mờ, bông hoa hồng trên lưng anh như thật sự sống dậy. Khoảnh khắc Châu Lệ Hành tiến vào cơ thể anh, Lộ Trì Vũ bất chợt ôm chặt lấy hắn, anh thật sự rất thích cảm giác đau đớn này, vì nó làm cho anh cảm nhận được người bên cạnh là thật, không phải là ảo giác.

Châu Lệ Hành nhẹ nhàng xoa xoa vành tai của Lộ Trì Vũ, hắn bắt đầu di chuyện chậm lại, sau đó nhẹ nhàng nói: "Anh làm chậm lại nhé, anh sợ em sẽ bị thương."

"Không đâu." Lộ Trì Vũ nhìn hắn bằng đôi mắt ướt, anh chủ động đổi tư thế với hắn.

Trong trạng thái mơ màng, anh cảm giác như mình đang ngâm mình trong hồ Phewa, nước lạnh đang dần nhấn chìm anh, vì thế anh không còn quan tâm đến thứ gì nữa, chỉ muốn hoàn toàn đắm chìm trong những hơi thở gấp gáp.

Trong lúc dần lên cao trào, Lộ Trì Vũ nghe thấy Châu Lệ Hành nói: "Trì Vũ, anh rất yêu em, nhưng anh cũng hy vọng em có thể là chính mình."

"Đừng dừng lại vì anh, cũng đừng cảm thấy tiếc nuối vì anh. Chúng ta có duyên đi cùng nhau đến đây đã là rất may mắn rồi."

Châu Lệ Hành hiểu rõ những ngày gần đây Lộ Trì Vũ đang đau khổ vì điều gì, anh không nỡ để Lộ Trì Vũ từ bỏ bất kỳ điều gì vì mình và cũng không muốn Lộ Trì Vũ phải vì mình mà dừng lại.

Nếu bọn họ gặp nhau sớm hơn, có lẽ kết thúc của họ sẽ khác, có thể họ sẽ sẵn sàng hy sinh vì nhau.

Nhưng giờ đây, khi đã đến tuổi trung niên, càng lớn tuổi, dũng khí để yêu một người lại càng ít. Cả hai không còn là những người trẻ tuổi sẵn sàng từ bỏ mọi thứ chỉ vì tình yêu nữa.

Châu Lệ Hành thừa nhận sự ích kỷ và nhút nhát của mình, vì vậy hắn là người tiên phong thốt lên câu nói mà Lộ Trì Vũ không có dũng khí để nói ra.

Hắn nói: "Trì Vũ, trở về với cuộc sống của em đi, em là đóa hồng giữa ngọn lửa, em xứng đáng thuộc về một thế giới khác."