Giữa Hè

Quyển 2 - Chương 32




Ngày hôm sau, La Mân trở về hơi chậm chút, đã quên mang chìa khóa, liền gõ cửa làm cho Tô Việt mở cửa cho mình, cửa phòng mở ra, chỉ thấy một thằng nhóc xa lạ nhô đầu ra, kỳ quái hỏi han: “Xin hỏi ngài tìm ai?”

La Mân sửng sốt “Chẳng lẽ ta đi nhầm chỗ sao?” Không đúng a, là đúng chỗ a. Đang rất kỳ quái, chỉ thấy Tô Việt từ bên trong đi ra, thấy La Mân, không khỏi sẵn giọng: “Chìa khóa của ngươi đâu?”

“Ta để quên ở trong phòng làm việc rồi.”

Có lẽ là đoán được quan hệ La Mân cùng Tô Việt, cậu nhóc kia vội vàng tránh ra, để cho La Mân tiến vào.

“Đây là Trương Hiểu Phong.” Tô Việt hướng La Mân giới thiệu.

La Mân suy nghĩ một chút, giật mình, “Ta biết rồi, ngươi là bạn học của Vương Lập Gia.”

Trương Hiểu Phong đôi mắt hơi hơi đỏ “Đúng vậy.” Thanh âm của hắn trầm thấp đầy vẻ đau xót.

La Mân thông cảm tâm tình hắn vì người yêu mà vô cùng lo lắng, vỗ vỗ bờ vai của hắn “Yên tâm, hết thảy đều đã khá hơn.”

Tô Việt tiếp đón Trương Hiểu Phong ngồi ở trên ghế sa lon, bưng trà cho hắn, đưa cho La Mân một bộ quần áo, La Mân cười cười, nói thành thật có lỗi, đi vào tắm rửa.

Trương Hiểu Phong cảm thụ được cảm tình ấm áp giữa hai người bọn họ, không khỏi thốt ra “Tô luật sư, ta thật sự là hâm mộ các ngươi.”

Tô Việt khe khẽ thở dài, nhớ tới nhiều năm trước, mình và hắn đồng dạng vô cùng lo lắng khó nhịn, đồng dạng thống khổ tan nát cõi lòng, không khỏi nhẹ nhàng nói đến “Chúng tôi cũng trải qua rất nhiều sóng gió, rất lâu, cảm tình là cần tôi luyện mới được như ngày hôm nay.”

Trương Hiểu Phong cười khổ mà nói: “Ta thực hận người đang ở ngục giam không phải là ta, tại sao lại là Lập Gia chứ, hắn chịu khổ quá nhiều rồi.” Hắn cúi đầu, nước mắt chảy xuống.

Tô Việt chậm rãi nói: “Ta nghe nói, thượng đế đều phân cho mỗi người phần cay đắng và phần ngọt ngào là giống nhau, chính là phân đưa cho ngươi thứ tự bất đồng mà thôi, chờ ngươi nếm qua khổ đủ rồi, sau đó sẽ là ngọt. Tin tưởng ta, các ngươi còn trẻ như vậy, còn rất nhiều hy vọng.”

Trương Hiểu Phong nức nở nói: “Cám ơn ngươi, Tô luật sư, các ngươi đều là người tốt.”

Tô Việt lấy ra một điếu thuốc, đốt.

“Ngươi năm nay tốt nghiệp, phải không?”

“Vâng, vốn đã cùng hắn có dự định, sau khi tốt nghiệp chúng ta cùng đi phía nam gặp cha mẹ ta, ai mà nghĩ tời, cư nhiên xảy ra chuyện này.” Trương Hiểu Phong cười khổ nói.

Tô Việt có chút kỳ quái: “Ta nhớ rõ ngươi đã nói, nhà ngươi không phải ở nơi đây sao?”

Trương Hiểu Phong có chút ngại ngùng nói: “Không phải, ta là bị cho làm con thừa tự cho bác ta, cha mẹ ruột của ta đều ở phía nam ven biển thành nhỏ X thị, bởi vì chuyện cùng Lập Gia không nghĩ mang phức tạp cho bọn họ, cho nên hai chúng tôi có bàn bạc một chút, trước đi tìm cha ta, sau đó tính toán tiếp.”

“Nguyên lai là như vậy.” Tô Việt gật gật đầu. Đột nhiên, trong óc của hắn nghĩ đến một việc, cho làm con thừa tự? Hứa Trọng Đạo cùng Phương Trọng Tín bộ dạng giống nhau như vậy, có thể cũng có quan hệ huyết thống hay không chứ? Nếu như quả thực là như vậy, vậy là có thể giải thích người tên là D là ai. Bỗng dưng có một cái gì đó chợt lóe trong óc hắn, làm cho hắn không khỏi kích động đứng lên.

“Tiểu Việt, ngươi làm sao vậy?” La Mân đang lau tóc thấy vẻ mặt hắn kích động như thế, không khỏi cảm thấy giật mình.

“A Mân, ta rất muốn biết D tiên sinh là ai.” Tô Việt ánh mắt sáng ngời nhìn người yêu, vẻ mặt là không che dấu được kích động.

“Ngươi muốn làm cái gì?” La Mân nhìn người yêu, biết trong lòng hắn đã có ý định ý đó.

Tô Việt giảo hoạt cười “Ngươi nghe sắp xếp của ta là tốt rồi.”

Khóa huấn luyện công nhân viên công ty của Phương Trung Tín chính thức bắt đầu rồi, cố vấn công ty được mời đến đều rất có danh ở cả nước. Giữa buổi trưa, tất cả mọi người đến phòng ăn ăn cơm, La Mân vì biểu hiện sự coi trọng của khách sạn đối với khách, cố ý đi đến trước bàn Phương Trọng Tín ngồi, thân thiết hỏi han: “Thế nào Phương tổng? Đồ ăn hương vị có hợp khẩu vị mọi người không?”

Phương Trọng Tín cười nói: “La tổng quá khách khí, thức ăn rất ngon và hợp khẩu vị.”

La Mân cười nói: “Phương tổng, ngươi nếm thử chút món cá hoa quế này, đây chính là món đặc biệt ở khách sạn chúng tôi.”

Phương Trọng Tín gắp một miếng nếnm thử, cười nói: Đúng vậy rất tuyệt a.”

La Mân cười cười: Đúng vậy a, đây là long trạch cá quả nổi danh, chúng tôi cố ý đi vân huyền thu mua đấy.”

Chỉ thấy tay Phương Trọng Tín vươn chiếc đũa đột nhiên cương một chút, “Long trạch cá quả?” Trên mặt của hắn thoáng hiện lên một tia kinh hoảng, cũng rất mau khôi phục bình tĩnh. “Thật vậy sao, vậy phải hảo hảo nếm thử chút.”

La Mân mỉm cười, chỉ vào cô gái đứng bên cạnh nói: “Phương tổng, ta không quấy rầy các ngươi, có cái gì không hài

lòng ngài có thể nói với nàng, đây là Tiểu Dương quản lí bộ phận ăn uống.”

Phương Trọng Tín trên mặt nhìn như bình tĩnh, trong lòng đã sớm rối như tơ vò. Vì cái gì, hắn sao lại biết long trạch cá quả? Cuốn nhật kí kia nội dung rốt cuộc viết cái gì. Kinh nghi, sợ hãi, phẫn hận, đủ mọi loại cảm giác bao vây lấy hắn, khiến cho hắn đứng ngồi không yên, làm sao còn tâm trạng nào ăn uống nữa, hận không thể lập tức đoạt cuốn nhật kí kia xem trong đó viết cái gì.

“Thế nào? Hắn có phản ứng gì?” Điện thoại đầu kia Tô Việt tò mò truy vấn La Mân.

“Ta xem, cũng không có phản ứng gì quá mức a, bất quá khi hắn nghe được long trạch cá quả, vẫn có chút kinh ngạc. Trừ lần đó ra, ta không nhìn thấy hắn có cái gì khác thường.” La Mân nói.

Tô Việt suy nghĩ một lúc, an ủi: “Yên tâm, nếu hắn thật sự là đồng lõa, là người kia trong nhật kí, như vậy hắn nhất định sẽ rất quan tâm đến chuyện ngày đó chúng ta đến nhà Hứa Trọng Đạo, trừ phi hắn không phải, nếu thực không phải người đó, như vậy hắn ngay cả hỏi cũng sẽ không hỏi đâu.”

La Mân bán tín bán nghi: “Thật vậy sao? Hắn sẽ chủ động tới hỏi sao?”

Tô Việt nói rất chắc chắn: “Nếu trong lòng hắn không có quỷ, hắn sẽ không hỏi, nếu như là đồng lõa, hắn sẽ.”

La Mân nửa tin nửa ngờ cúp điện thoại. Nói hắn tin Phương Trọng Tín chính là D tiên sinh kia, còn không bằng nói hắn là tin tưởng trực giác Tô Việt, dù nghĩ như thế nào, hắn cũng sẽ không cảm thấy được Phương Trọng Tín đường đường là một ông chủ quốc hữu xí nghiệp lớn cùng án kiện có liên hệ. Hắn thậm chí còn không tin Phương Trọng Tín là Gay.

Nhưng sự thật chính là sự thật, ngươi không tin cũng không được, ngay buổi chiều cùng ngày, quả nhiên như lời Tô Việt, Phương Trọng Tính thử hỏi thăm về án kiện.

Lúc ấy, hắn đang ngồi ở trong phòng La Mân uống trà, bên trong phòng khá lạnh, không giống trong phòng hội nghị mặc dù là có điều hòa, nhưng bởi vì nhiều người nên vẫn khá nóng.

Hàn huyên trong chốc lát, Phương Trọng Tín quả nhiên chuyển đến đề tài án kiện kia: “Các ngươi lần trước đi Hòa Bình Tân Gia viên điều tra án kiện kia, rốt cuộc thế nào a, có tìm được manh mối gì hay không?”

La Mân trong lòng hơi rúng động một chút, tinh thần vô cùng hưng phấn, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh vô cùng “Cái kia a, ngươi còn đừng nói, thật đúng là có tìm ra được chút manh mối a.”

Phương Trọng Tín trong lòng thật mạnh trầm xuống, trên mặt không chút nào bất động thanh sắc “Thật vậy sao, vậy thật sự là quá tốt rồi.”

La Mân cười cười “Nói với ngươi cũng không sao, dù sao Phương tổng cũng không phải người xa lạ gì, ta nghe bằng hữu của ta nói, từ nơi đó tìm được một quyển nhật kí, không ngờ đó là nhật kí tính yêu a.” Hắn nói tới đây, cố ý nhìn một chút biểu tình của Phương Trọng Tín, chỉ thấy hắn ngay cả một tia biến hóa đều không có, không chỉ có không có, cư nhiên còn có thể cười nữa.

Phương Trọng Tín sâu kín cười nói: “Người này cũng ghê thật, chết thì chết đi, cư nhiên còn viết mấy thứ như vậy, thật sự là biến thái.”

La Mân thổi thổi ly nước trà của mình, cười nói: “Ai nói không phải, quả nhiên là biến thái, còn nói thích em trai của mình nữa chứ.”

Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng giòn vang, chén trà trong tay Phương Trọng Tín rơi trên mặt đất vỡ nát. La Mân ngay lúc đó trong phút chốc nhìn đến trên mặt hắn hiện ra một loại biểu tình phức tạp mà kỳ quái, chính là rất nhanh biểu tình đó liền biến mất vô tung. Phương Trọng Tín che dấu cười rộ lên “Nha, thật sự là xin lỗi a, đụng vào bàn trà, cư nhiên không bắt được, La tổng, xin lỗi.”

Hắn cười, một bên thở dài, một bên rút ra khăn giấy trên bàn trà lau quần áo mình bị ẩm ướt, La Mân vội vàng thân thiết nói “A nha nha, như vậy sao được, quần áo ngài đều ướt, nếu không hãy để cho phòng giặt quần áo khách sạn chúng tôi giúp ngài gột rửa, rất nhanh sẽ sạch thôi.”

Phương Trọng Tín khoát tay, “Không có việc gì, chút nước trà ấy, mặc ở trên người trong chốc lát cũng khô mau thôi.” Hắn lại ngồi một chút, hiển nhiên đã muốn không yên lòng, hàn huyên không tới vài câu, liền rời đi văn phòng La Mân.