La Mân đang nhăn mày nhưng khi tầm mắt vừa thấy Dương cảnh quan, lập tức trở nên thư hoãn, mặt mang mỉm cười, bắt tay hắn “Chào ngài, thật sự là ngượng ngùng.”
Dương cảnh quan cười cười “Có gì đâu, việc phải làm mà.”
Người khách kia thấy La Mân cùng cảnh sát quen thuộc còn có điểm không vui, kêu gào “Các ngươi chính là cảnh sát nhân dân, không thể muốn làm quan liêu hủ bại.”
Này thật chọc giận Tô Việt, tuy rằng ánh mắt là nhìn về phía Dương cảnh quan, nhưng rõ ràng là nói cho khách nhân kia nghe “Cảnh quan, ta nhớ rõ căn cứ điều lệ quản lý trị an, đánh người ít nhất phải câu lưu mười lăm ngày phải không? Huống chi nhân viên chúng ta bị hắn đả thương nằm viện, rõ ràng đã muốn cấu thành tội phạm hình sự, dù thế nào cũng phải câu lưu chờ xét xử theo luật hình sự.”
Khách nhân kia vừa nghe lời này, không khỏi phẫn nộ hướng lại đây “Con mẹ nó ngươi ai a, có liên quan gì với ngươi sao, ai mượn ngươi xía mũi vô chuyện này chứ?”
La Mân tiến lên che ở trước người Tô Việt, ngăn cánh tay người nọ đang vung tới, thuận thế quật tay bắt chéo ra sau lưng.
Người nọ không
khỏi vô lại nói “Giết người rồi, cảnh sát cùng xã hội đen đánh người rồi.”
La Mân lạnh lùng buông tay ra, người nọ lảo đảo về phía trước vài bước, quay đầu lại, oán độc nhìn La Mân, chỉ nghe La Mân nói “Vị tiên sinh này, nếu ngươi đối với phục vụ chúng ta không hài lòng, hoàn toàn có thể trách cứ đến tương quan nghành, thế nhưng có một điều, chính là không thể ở nơi này tùy tiện đánh người.”
Hắn xoay người hướng về phía Dương cảnh quan nói “Dương cảnh quan, ngài hẳn nhìn thấy rồi, là chính hắn tự đi lên, chúng tôi chỉ là tự vệ.”
Dương cảnh quan đồng dạng thực không thích nhìn bộ dáng dường như kiêu ngạo cuả khách nhân đại gia kia, quát “Tiểu Ngô, đi, đem hắn mang về đồn lấy lời khai.”
Khách nhân kia thấy động thật, trong lòng có điểm sợ hãi, trong miệng lại nói “Ta thách các ngươi ai dám đụng đến ta.”
Gặp cảnh sát lại đây túm hắn, không khỏi vô lại bám chặt vào quầy phục vụ “Ta không đi, ta làm sao cũng không đi.”
Lúc này, chỉ nghe Tô Việt lạnh lùng nói “Không đi, không đi cũng không được, căn cứ hình pháp quốc gia điều thứ hai trăm ba mươi bốn “Cố ý thương tổn thân thể người khác, tù dưới ba năm có thời hạn, giam ngắn hạn hoặc là quản chế. Giống như ngươi vậy đánh đập người khác nằm viện, dù thế nào cũng muốn phán trên ba năm, không đi, ngươi nói không đi sẽ không đi được sao.”
Khách nhân kia mồ hôi lạnh xông ra, vẻ mặt rõ ràng trở nên mềm nhũn, Tô Việt tiếp tục nói “Hơn nữa, ngươi đánh người chính là rất nhiều người đều nhìn thấy, nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn nói gì nữa.”
Khách nhân kia càng sợ hãi hơn, hắn nhìn về phía cảnh sát, vẻ mặt cầu xin “Cảnh sát đồng chí, ta sai lầm rồi, ngài liền đại nhân đại lượng thả ta đi.”
Dương cảnh quan nhướn mày “Sao vừa rồi lúc lấy lời khai ngươi không phải là nói như vậy hả?”
Người nọ cúi đầu.
La Mân thấy hắn như vậy, không khỏi hướng Dương cảnh quan, trịnh trọng nói “Ngươi nói khách sạn chúng tôi làm dơ quần áo ngươi, chúng ta có thể bồi thường, chính là ngươi không thể động thủ đánh người a, hiện tại ngươi đem nhân viên trong khách sạn ta đả thương, hiện tại người nửa chết nửa sống nằm ở trong bệnh viện, ngươi nói làm sao bây giờ?”
Tô Việt sấn tới nói “Cái gì làm sao bây giờ? Không những bồi thường tiền thuốc men còn phải làm lao động công ích.”
Trên trán người nọ bỗng dưng toát đầy mồ hôi, thái độ đột nhiên chuyển 180 độ “Cái kia, ta bồi thường, ta bồi thường, tiền viện phí của hắn ta chịu hết, coi như việc này xong xuôi rồi nhé, tính ta không đúng, không nên xúc động như vậy.”
“Cái gì tiền thuốc men, người ta phải nằm một chổ mười ngày nửa tháng không xuống giường được, công việc cũng không thể làm, người ta chính là phải kiếm tiền nuôi gia đình.” Tô Việt không vui, “Phải đền bù ngay cả phí những ngày người ta không thể đi làm nữa.”
Người nọ liên tục gật đầu “Ta đền, ta đền, ” hắn quay sang nhìn Dương cảnh quan thần tình đều là xuy cười “Vậy được rồi chứ, cảnh sát đồng chí, người xem, tự chúng ta giải quyết, đừng đi đồn công an được không?”
La Mân thấy thái độ hắn trở nên nhũn nhặn, không còn sừng sộ như vừa rồi, quay sang nói với Dương cảnh quan “Ngài xem, chúng ta tự thu xếp như vậy, ngài không cần dẫn hắn đi được không.”
Người nọ lập tức nói “Đúng vậy, tự chúng ta dàn xếp là tốt rồi.”
Dương cảnh quan lập biên bản cho hai bên một lần nữa, ký tên xong, lúc gần đi, hướng người khách nghiêm mặt nói “Nhìn ngươi cũng trưởng thành, sao lại hành động lỗ mãng như vậy, may là ngươi gặp được người tốt, người ta không truy cứu trách nhiệm ngươi, lần sau còn làm vậy, không thể gặp vận tốt như vậy đâu.”
Người nọ một đầu đầy mồ hôi, liên tục nói “Đúng vậy, vâng, ngài nói rất đúng.”
La Mân thấy sự việc đã xong xuôi, liền làm cho quản lí đại sảnh tìm một chỗ cùng người này bàn bạc cụ thể về hiệp thương bồi thường phí dụng.
Đợi hắn cùng Tô Việt đi rồi, khách nhân kia không khỏi hỏi người quản lí “Người đi bên cạnh ông chủ của các ngươi là làm gì a.”
Quản lí liếc mắt một cái “Hắn là bằng hữu của ông chủ chúng tôi, là luật sư nổi danh.”
Thời gian đã gần đến giữa trưa, La Mân cùng Tô Việt ở lại ăn cơm ngay tại phòng ăn của khách sạn. Nhìn bộ dáng Tô Việt có vẻ mệt mỏi, La Mân đưa hắn vào phòng làm việc của mình, văn phòng chia làm 2 phần, bên ngoài là phòng làm việc, bên trong là phòng nghỉ ngơi.
Tô Việt tắm rửa một chút, ghé vào trên giường mềm mại, ánh mắt nhắm lại, lúc này, La Mân nhẹ nhàng ngồi lại gần, hai tay đặt ở trên bờ vai của hắn.
“Không cần náo loạn, tối hôm qua bị ngươi làm đến nỗi hiện tại thắt lưng ta còn đau mà.” Tô Việt than thở.
La Mân nhẹ nhàng mát xa bả vai hắn, khẽ cười nói “Ta chỉ là muốn giúp ngươi mát xa một chút, ngủ đi.”
Giữa những động tác xoa nhẹ dịu dàng của La Mân, Tô Việt đi vào mộng đẹp.
“Ngươi hẹn ta ra tới làm gì?” Trong quán cà phê, Hứa Viêm vẻ mặt bối rối mọi nơi nhìn thoáng qua, tức giận chỉ trích Phương Trọng Tín nói.
“Ta còn muốn hỏi ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Vì cái gì lại dẫn Tô Việt đến phòng cha ngươi nơi đó.” Hạ kính râm xuống, Phương Trọng Tín thấp giọng nói “Ngươi có biết hay không? Ngươi làm như vậy sẽ hại chết hai người chúng ta.”
Hứa Viêm lạnh lùng cười nói “Không phải hại chết hai chúng ta, là chính ngươi, người là do ngươi giết.”
Phương Trọng Tín cố gắng kìm nén ý niệm muốn bóp chết nàng đang tràn đầy trong đầu, lạnh lùng nói “Tiền ta đã cho ngươi, đừng quá tham lam vậy chứ.”
Hứa Viêm hừ lạnh một tiếng, bưng lên cà phê, tao nhã uống một hớp “Ta thay đổi ý định rồi, tiền kia không đủ.”
Phương Trọng Tín âm thầm xót xa nói “Hai trăm vạn cũng không đủ, người quá tham lam đó.”
Hứa Viêm đưa một ngón tay lên “Lại cho ta một trăm vạn, ta cam đoan cái gì cũng không làm.”
Phương Trọng Tín lạnh nhạt nói “Không có khả năng.”
Hứa Viêm nở nụ cười mỉa mai, tà tà tựa vào trên ghế sa lon “Xem ra, ta thực nên cùng mẹ của ta nói chuyện, tuy rằng bà cùng ba của ta ly hôn, bất quá, dù sao từng là vợ chồng, hẳn là có quyền được biết chân tướng của sự việc chứ ha.”
Phương Trọng Tín gầm nhẹ nói “Ngươi dám.”
“Một trăm vạn, ta sẽ không nói gì nữa.” Hứa Viêm cười đắc ý nói.
Thật lâu sau, Phương Trọng Tín mới nói thật nhỏ “Một lần cuối cùng.”
Nhìn cô gái trước mặt có gương mặt giống với người phụ nữ mình thích này, Phương Trọng Tín trong lòng tràn ngập khởi bi ai nồng đậm, tất cả đều hủy trong tay người đàn ông kia, hắn hận, thực hận, vốn tưởng rằng hắn đã chết, mình có thể thoát khỏi bóng ma của hắn, chính là không được a, hắn tựa như một con rắn đầy nộc độc, một khi bị cắn trúng, không bao giờ thoát khỏi cái chết.
Hắn lái xe từ từ đến Hòa Bình Tân Gia viên, chậm rãi đi lên thang lầu, thật lâu sau, cửa mở ra, một cỗ mùi mốc meo lại ẩm ướt bay ra khắp nơi.
Trên tường lộ ra ảnh chụp người nọ, từ ánh mắt lạnh như băng dưới gọng kính lạnh lùng nhìn mình, Phương Trọng Tín nhìn chăm chú vào ảnh chụp kia, nhớ tới hắn lúc sắp chết, ánh mắt kia không thể tin được, Phương Trọng Tín không khỏi giọng căm hận nói “Ngươi có biết ta hận ngươi bao nhiêu không, hận rất nhiều, ngươi đã hủy hoại cả cuộc đời ta, đoạt lấy người phụ nữ ta yêu, ngươi thật đáng chết, đáng chết.”
Phẫn nộ cuồng bạo thúc đẩy hắn cầm lấy băng ghế quăng thật mạnh vào bức tường đối diện, chỉ nghe một trận “Rầm”, theo thủy tinh vỡ vụn, ảnh chụp kia rụng rơi trên mặt đất.
Phương Trọng Tín khó mà tiêu hận, liên tiếp hung hăng giẫm lên mặt tấm ảnh kia, một mặt bi khang lên án “Ngươi đồ biến thái chết tiệt, ai muốn ngươi yêu, ai muốn ngươi yêu chứ.”
Phát tiết xong mệt mỏi, hắn mới suy sụp ngồi vào trên ghế sa lon nghỉ ngơi, ba mươi hai năm, hắn bị tên kia dây dưa suốt ba mươi hai năm, từ khi còn là thiếu niên thẳng đến lúc trung niên, suốt ba mươi hai năm. Hắn ôm lấy đầu, đột nhiên nức nở khóc lên “Vì cái gì? Vì cái gì? Ngươi muốn hại ai ta cũng có thể không quan tâm, chính là ngươi vì cái gì muốn hại nàng?”
Nàng là người phụ nữ thuần khiết nhất trong lòng Phương Trọng Tín, lúc nàng cười rộ lên tựa như hoa thủy tiên nở rộ trong hồ nước, nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy nàng, những ký ức Phương Trọng Tín đến nay vẫn còn mới mẻ in sâu trong lòng hắn.
Nếu không phải bởi vì là con gái của nàng, hắn tuyệt đối sẽ không một … mà … hai lần dễ dàng tha thứ cho đứa con gái tham lam vơ vét tài sản của hắn, chính là, hắn chậm rãi mở to hai mắt, nàng đã muốn thành bom nguy hiểm nhất bên cạnh hắn.
“Thực xin lỗi, ta sẽ dùng nửa đời sau hảo hảo bồi thường cho ngươi.” Trong lòng thầm quyết định xong xuôi, hắn chậm rãi đứng lên.
Nhớ tới ngày đó, Tô Việt ở trên lầu ngây người nửa ngày, hắn nghi ngờ tiêu sái vào phòng, hắn đã muốn xóa bỏ mọi dấu vết trước khi cảnh sát tìm ra được cái gì.
Hắn dạo qua một vòng, khi đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên tầm mắt bị hấp dẫn bởi đám bụi đất trên mặt đất. Khi hắn theo dấu vết kia đem 2 khối gạch cạy lên, không khỏi sắc mặt đại biến, nơi này cư nhiên còn có một cái hốc bí mật.