Giữa Hè

Quyển 2 - Chương 24




Cổ thành dưới bóng đêm dày đặc, tối nay không trăng, mây đen dầy đặc, trong không khí mang theo hơi nước cuồn cuộn, khi La Mân lái xe ra tiểu khu, ngẩng đầu nhìn bầu trời, không khỏi nhíu mày, sáng sớm dự báo thời tiết nói có mưa, chuyển cả ngày, xem ra, vẫn không thể mưa được.

Tô Việt ngồi bên cạnh, đêm nay thái độ khác thường, cư nhiên mặc một chiếc áo sơmi màu tím, cổ áo mở rộng hình chữ V, trên chiếc cổ trắng nõn đeo một sợi dây chuyền bạch kim rất nhỏ, mặt dây chuyền là một điếu bài nho nhỏ hình chữ nhật, ngay mặt trên được chạm trổ hình bánh xe luân hồi rất tinh xảo, mặt sau lại được chủ nhân dùng tay khắc mấy kí tự: LMTV.

Theo chuyển động của chiếc xe, điếu bài kia nghịch ngợm nhảy ra từ cổ áo hình chữ V của chủ nhân, La Mân nhịn không được liếc mắt một cái, gương mặt tràn ngập ý cười “Ta nói, ngày hôm qua sau khi tắm rửa xong, như thế nào đều tìm không thấy nó, thì ra, là bị ngươi lượm được a.”

Tô Việt cũng liếc hắn một cái “Này là vật của ngươi sao?”

La Mân ngạc nhiên nói “Đương nhiên, vậy ngươi nghĩ là của ai chứ?”

Tô Việt theo trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng “Ngươi là ai hả?”

La Mân ngây người nửa ngày, có điểm không hiểu “Ta là ai, có ý tứ gì?”

Tô Việt vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng búng một cái ngay giữa trán hắn “Ngu ngốc, cái gì của ngươi, của ta? Ngay cả ngươi đều là của ta, huống chi sợi dây chuyền nho nhỏ này? Nhớ kỹ chưa hả?”

La Mân vội gật đầu lia lịa, trong lòng thật sự là mừng như điên nha, xem ra phải biết kích động mỹ nhân băng lãnh hợp lý mới có lợi a, bình thường, hắn như thế nào sẽ nói ra mấy lời động lòng người như vậy chứ.

Chọn được nhà hàng hợp với khẩu vị của Tô Việt, hai người ngồi trong 1 căn phòng trang nhã ở lầu hai, thức ăn vừa mới bưng lên, chỉ thấy hai người phụ nữ từ dưới lầu tiến đến ăn cơm, một người trong đó không khỏi kinh hỉ nói “Chị Giai Giai, đây không phải là anh rể sao?”

Người tới đúng là Giai Giai cùng em họ của nàng đến Cổ thành học đại học -Thủy Linh, Thủy Linh mắt sắc, liếc mắt một cái nhìn thấy La Mân đang ngồi cạnh cửa sổ, không khỏi reo lên.

Giai Giai hơi hơi sửng sốt, theo hướng chỉ tay của cô em họ nhìn qua đi, quả nhiên, người đàn ông anh tuấn mặc áo sơmi màu trắng kia, không phải chồng trước mình thì là ai?

“Oa, chị, ngươi xem, người ngồi đối diện anh rể thật đẹp trai a.” ánh mắt Thủy Linh lúc nhìn đến Tô Việt không khỏi sáng ngời “Không ngờ anh rể cư nhiên còn có một bằng hữu đep như vậy, đi, chúng ta qua chào hỏi với họ.”

Giai Giai mặt lộ vẻ khó xử “Có lẽ không cần đâu? Hay là chúng ta đổi nhà hàng khác đi, vạn nhất người ta đàm luận chuyện làm ăn, thật không tốt mà.” Tuy rằng trong lòng rất muốn đến chào hỏi cùng chồng trước, chính là giữa chừng vẫn còn kiêng dè.

“Sợ cái gì, ngươi không t

hấy chỉ có hai người bọn họ thôi sao, khẳng định không có chuyện gì khẩn cấp, chúng ta chỉ đi qua chào hỏi một chút, hơn nữa, một mỹ nam tử xinh đẹp như vậy mà không làm quen, rất đáng tiếc.” Cuối cùng đúng là tuổi trẻ mắt cao hơn đầu, tự nhiên không có gì bận tâm, miệng nói, trên mặt cười, dưới tay kéo Giai Giai liền chạy vội qua đi.

La Mân chưa kịp lột vỏ tôm cho Tô Việt, mới vừa đặt chiếc đĩa màu trắng ở trước mặt hắn, chỉ nghe bên tai một tiếng hô to “Anh La Mân, thật sự là trùng hợp a.”

La Mân ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vợ trước Giai Giai cùng em họ Thủy Linh cư nhiên giống như trời giáng hiện ra trước mặt mình, không khỏi ngẩn người ngồi yên.

Đây là lần thứ ba Tô Việt gặp Giai Giai vợ trước La Mân, vẻ mặt tươi cười ban đầu dần dần bị thay thế bằng vẻ lạnh lùng, hắn lịch sự gật đầu thăm hỏi, Giai Giai có chút bối rối, không biết vì cái gì, trướcc đôi mắt của người thanh niên trẻ tuổi vô cùng tuấn tú này lại có cảm giác sợ hãi không hiểu nổi.

“A, thực xin lỗi, chúng ta cũng là tới nơi này dùng cơm, thấy được các ngươi, cho nên lại đây chào hỏi.” Không đợi La Mân lên tiếng, Giai Giai liền nhịn không được mở miệng giải thích.

“Anh La Mân, ngươi không giới thiệu một chút a, vị này chính là bằng hữu của ngươi sao?” Thủy Linh mở miệng cười hì hì.

La Mân sầu lo nhìn thoáng qua Tô Việt, tuy rằng hắn nhìn qua sắc mặt bình tĩnh, chính là, hắn bất đắc dĩ mỉm cười mà trong lòng chua xót, hắn cảm giác được, Tô Việt đang tức giận.

“Các ngươi vừa tới? Gọi món gì chưa?” La Mân không trả lời câu hỏi Thủy Linh, mà là đưa ánh mắt nhìn về phía Giai Giai, rõ ràng, trong khẩu khí thản nhiên xa cách, hắn chỉ hỏi gọi món gì chưa, chứ không có ý mời bọn họ cùng ngồi ăn chung.

Giai Giai lập tức cảm giác được, nàng bất động thanh sắc cười cười “Vẫn chưa gọi ” Nàng cười kéo lấy tay Thủy Linh, nhìn hai người trước mặt “Các ngươi cứ tự nhiên, chúng ta qua bên kia ngồi.”

Cười cười hướng Tô Việt gật gật đầu, dùng sức kéo Thủy Linh không quá tình nguyện liền hướng đến một bàn kế bên.

“Chị Giai Giai” Thủy Linh có điểm không tình nguyện “Anh rể như thế nào trở nên dễ giận như vậy, cũng không mời chúng ta ăn cơm.”

Giai Giai thẳng đến ngồi ở bên kia có thể nhìn đến bàn đối diện mới sâu kín nói “Hắn không muốn chúng ta quấy rầy hắn, cho nên mới không vui.”

“Làm sao a, ta như thế nào không nhìn ra.” Thủy Linh vừa cười trả lời, vừa thỉnh thoảng liên tiếp nhìn về hai vị mỹ nam phía đối diện.

Giai Giai bất đắc dĩ cười cười “Vợ chồng nhiều năm như vậy, nhiều ít cũng hiểu tính tình hắn.”

Tô Việt thật sự là cảm thấy như có mũi nhọn châm vào lưng, vốn định cùng tình nhân có một bữa tiệc tối vui vẻ, liền như vậy bị phá đi, tin tưởng bất luận kẻ nào, đều không có khả năng làm được, giống như làm trò trước mặt vợ người ta yêu đương vụng trộm với chồng người khác, tuy rằng, đó là vợ trước, chính là, hắn cũng là nam nhân.

La Mân thấy vẻ mặt bối rối của hắn, không khỏi lộ ra vẻ áy náy, Tô Việt vừa nhấc mắt, liền bắt gặp ánh mắt của hắn, áy náy, khổ sở.

La Mân lặng lẽ làm động tác thực xin lỗi, Tô Việt hướng hắn nghịch ngợm nheo nheo mắt, La Mân thấy hắn không tức giận, mới yên lòng.

Hai người ăn cũng không bao lâu, trong chốc lát, La Mân ở phía trước, Tô Việt ở phía sau, trước sau rời khỏi căn phòng trang nhã trên lầu hai, lúc này, Thủy Linh vẫn ngây ngốc nhìn mỹ nam tử mới phiền muộn thu hồi ánh mắt.

La Mân cũng không chở Tô Việt về nhà, mà là chạy theo đường nhỏ vòng quanh bên hồ, chậm rãi lái xe.

“Thực xin lỗi, ta không biết các nàng có thể đến.” La Mân thiệt tình thực lòng giải thích, tối nay, hắn nhìn thấu Tô Việt không vui.

“Quên đi, dù sao, sớm hay muộn cũng phải gặp mặt nhau thôi.” Tô Việt cười khổ một tiếng, chuyện hắn canh cánh trong lòng cũng không phải gặp vợ La Mân, ngược lại hắn thấy khổ sở vì La Mân không có giới thiệu mình với nàng.

“Vì cái gì, không nói cho nàng biết ta là ai?” thanh âm Tô Việt có chút miễn cưỡng “Cho dù là nói bằng hữu cũng được, chính là, ngươi vì cái gì không nói cho nàng.”

Mặt La Mân có điểm hơi hơi đỏ, hắn cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói “A, ngươi nói chuyện đó sao, ta, ta là cố ý không muốn nói cho các nàng biết mà.”

Tay Tô Việt hơi hơi có chút run rẩy “Ta không đáng để ngươi giới thiệu như vậy sao?” Ngữ khí dần dần trầm xuống, trong lòng từng trận khổ sở.

“Không phải vậy đâu, ngươi không biết, em họ vợ trước của ta rất thích những chàng trai xinh đẹp, ta là sợ nàng biết tên của ngươi rồi, cứ quấn quít lấy ngươi.” Mặt La Mân trở nên khô nóng, thật sự là buồn bực, cư nhiên tự mình thừa nhận, ganh tị cùng một con bé quả thực quá mất tiêu chuẩn.

Bao nhiêu ấm ức trong lòng Tô Việt không còn chút nào, hắn đầu tiên là vẻ mặt kinh ngạc nhìn người yêu mình, sau đó cười rộ lên vẻ không tin “Ngươi sao lại có suy nghĩ ngây thơ vậy hả?”

La Mân vui cười không thôi, xoay người ngăn chận Tô Việt “Không cho cười ta, ta là lão công thích ghen mà.”

Tô Việt bị nụ hôn mãnh liệt của hắn ngăn chận miệng, nửa chữ cũng nói không nên lời, mà thân thể bị hai tay không yên của La Mân trượt vào trong quần áo, trêu chọc từng trận dục hỏa tăng vọt, không khỏi giãy giụa nói “Đừng ở chỗ này, cầu ngươi.”

Xe bọn họ dừng lại ở nơi cực kỳ kín đáo, xung quanh đều là cây cối rậm rạp, trời lại cực kỳ tối, căn bản không có người thấy, La Mân lúc này dục vọng sớmdâng đầy người, đã cởi bỏ áo sơ mi của hắn, lộ ra làn da trắng nõn.

Gặp Tô Việt vẻ mặt lo lắng, không khỏi an ủi “Bảo bối, đừng sợ, xe này bên ngoài nhìn không được bên trong đâu.”

Tô Việt che mặt, mở miệng thì thầm nói “Vậy, đi ra phía sau đi.”

La Mân biết, hắn tâm ngoan mặt mỏng, đã tới lúc vậy rồi mà vẫn không đổi, không khỏi kéo hắn, hai người nghiêng ngả lảo đảo trở mình đến chỗ ngồi phía sau, mà lúc này, cũng là mình ở dưới, Tô Việt ở trên.

Hai người quấn lấy nhau, quần áo đã cởi ra hết, rất nhanh cả hai đều trần trụi.

Hai người đều cực kỳ yêu đối phương, cực kỳ sợ đối phương lại rời đi mình lần nữa, cho dù chỉ có chút khuấy động nho nhỏ từ bên ngoài, sẽ lo lắng không thôi, đều cần thông qua không ngừng mà đòi lấy tình yêu của đối phương, cho đến khi xác định được vị trí của mình ở trong lòng đối phương, tuy rằng biết, bọn họ trong lúc đó đã sớm yêu khắc cốt minh tâm, cả cuộc đời này ai cũng sẽ không rời đi ai nữa, nhưng vẫn không tự chủ được, trong lòng luôn xuất hiện một nỗi lo sợ không yên.