Giữa Chốn Phù Dung

Chương 29




Editor: Nana Trang

Xem ra Trọng Gia bị dọa sợ rồi.

Hắn ôm A Mộc rất lâu, lúc này mới bình tĩnh lại.

A Mộc vẫn luôn ở bên hắn, sau đó thì nằm xuống cùng hắn.

Tiếp đó nương theo tiếng mưa rơi, nam nhân ngủ thiếp đi.

Nhưng A Mộc không ngủ được.

A Mộc nhìn một vệt đỏ trên đệm giường, quả thật sắp điên tới nơi rồi.

May mắn trong phòng không có người khác, nàng nhanh chóng xử lý xong, bên ngoài có nước ấm Ngưu Nhị nấu cho xem chừng cũng sắp nguội rồi, nàng chịu đựng tắm rửa, một mình trốn sau tấm bình phong thay dây vải, thay quần áo mới đỡ hơn chút.

Còn một đống đồ kia, dây vải thì ném vào chậu than đốt rụi, còn quần áo thì gom lại một chỗ. Mưa lớn bên ngoài cuối cùng cũng nhỏ dần, từng giọt tí tách rơi không ngừng. Trong sân chỉ có tiếng mưa rơi tí tách, mấy nha hoàn đứng ở dưới mái hiên giặt quần áo khẽ nói đôi lời, đôi khi một hai tiếng cười bật ra, A Mộc bước nhanh tới, có nha hoàn quen biết kêu nàng một tiếng, nàng cười cười đáp lại. Đi vào phòng giặt đồ, vài nha hoàn bên trong đang giặt quần áo, thấy là nàng thì nhanh chóng muốn giành lấy y phục qua giặc, làm A Mộc sợ tới múc vội vàng nhét vào chậu, tự mình bợ lên.

Chọc cho mọi người cười khanh khách, vừa vặn Đằng Lan đi từ bên ngoài vào: "Tiểu công tử, ngươi muốn làm gì vậy?"

A Mộc ôm chặt chậu quần áo: "Không sao, muốn hoạt động gân cốt một chút, ta tự giặc quần áo của mình, tỷ chuẩn bị nước ấm giúp ta."

Đằng Lan hỏi nhiều, trách mắng tiểu nha đầu đôi câu, yên lặng đi múc nước.

Một bên mặt của nàng ta có hơi sưng, A Mộc ôm chậu đi theo sau lưng nàng ta: "Mặt tỷ sao vậy?"

Đằng Lan nhấc thùng gỗ cúi đầu múc nước: "Là ta quá phận, lúc Thế tử đẩy ta thì đụng vào tường."

Đương nhiên A Mộc đã lĩnh giáo qua sức lực của Trọng Gia, yên lặng đau lòng thay nàng ấy: "Rõ là khổ cho tỷ tỷ mà, nếu sau này Điện hạ không gọi tỷ thì tỷ đừng đi đến trước mặt hắn."

Đằng Lan ừ một tiếng, mím môi.

Lúc bình thường Lý Dục còn tốt chút, một khi trở thành Trọng Gia rồi, vô cùng nhất ghét nữ tử chạm vào.

Liên Đệ lần trước muốn bò lên giường đã bị người ta trực tiếp nhấn vào trong nước.

A Mộc nhận thùng nước từ Đằng Lan, đặt ở một bên, ngồi xuống bàn gỗ bắt đầu giặc quần áo, những thứ khác không quan trọng, quan trọng là mặc dù ngực nàng phát triển không lớn lắm, nhưng bánh bao hấp vẫn phải có, ngày thường vì để càng bằng phẳng nên nàng luôn dùng vải buộc lại, sao có thể tùy tiện để người khác nhìn thấy. Tự mình lặng lẽ giặt sạch rồi phơi cùng một chỗ với quần áo của những người khác, sau đó thì rút vô trước là được. Giặt quần áo một hồi thì rốt cuộc mưa cũng ngừng, không biết là ai kêu cầu vồng xuất hiện, mấy nha hoàn đều chạy đi.

A Mộc vội vàng đi phơi quần áo, kệ phơi quần áo ở sân sau đều là nước mưa.

Nàng kéo một áo, giũ ráo nước, vừa mới bắt lên kệ thì Đằng Lan lại xông ra, yên lặng phơi giúp nàng.

Giữa bầu trời, cầu vồng cong cong hiện ra ngay trước mắt, A Mộc đưa tay chỉ: "Đằng Lan tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, đẹp thật!"

Đằng Lan ngước mắt lên nhìn, "Ừ, năm nay là lần đầu tiên xuất hiện."

A Mộc thừa dịp nàng ấy ngước mặt lên thì lấy miếng vải quấn ngực kẹp dưới mặt áo, phơi lên kệ, nhìn từ phía ngoài hoàn toàn không nhìn thấy.

Đằng Lan là một người cứng nhắc, không hề hoạt bát, nói cũng không nhiều, giúp nàng phơi quần áo xong thì lại yên lặng đi theo phía sau nàng. Ngưu Nhị và tiểu tư khác xử lý nước mưa ở trong hậu viện, có nhiều chỗ toàn là bùn đất, A Mộc đưa chậu cho Đằng Lan, cô nương này không hề để ý, cứ thế đi vào trong hố bùn, lúc nhấc chân lên thì cả đôi giày đều bị bẩn.

Ngưu Nhị cười hì hì.

Lúc đầu A Mộc cũng không mấy để ý, nhưng Đằng Lan đi chưa được bao xa, Ngưu Nhị oa oa nói.

Gã này ở trong đám tiểu tư cũng coi như là người đứng đầu: "Dâm nữ mang giày rách, các ngươi từng thấy chưa!"

(* ở đây là thấy từ dâm nữ và giày rách đều cùng 2 chữ 破鞋 [pòxié])

A Mộc không biết ngọn nguồn trước kia của Đằng Lan, nhưng nàng trời sinh là một người bao che khuyết điểm, nhất là đối với nữ tử, từ trước đến nay đều có ba phần thương tiếc, vừa nghe thấy mấy lời này, Ngưu Nhị cười đến mức hết sức khoa trương thì càng tức giận không thôi.

A Mộc đẩy Đằng Lan đi về trước, rồi đi đến bên người Ngưu Nhị: "Ngưu Nhị ca, chuyện gì mà buồn cười thế!"

Bóng lưng Đằng Lan dường như run lên, Ngưu Nhị sờ cằm liếm môi: "Vậy là ngươi không biết rồi, nàng ta chính là dâm nữ, là loại rác rưởi!"

A Mộc cười, bất ngờ nàng đá một đá vào khủy chân của hắn ta, Ngưu Nhị phịch một tiếng quỳ xuống đất, mấy tiểu tư khác cuống quít kêu lên: "Ngươi làm gì thế!"

Nàng muốn làm gì?

Động tác của A Mộc mau lẹ, bắt lấy hai tay Ngưu Nhị kẹp ra sau, rút thắt lưng của hắn ta trói hai tay lại.

Ngưu Nhị giãy dụa không ngớt, lại đứng dậy không được, chỉ quỳ trên đất kêu la xin tha.

A Mộc đá lên mông hắn ta một cái, khiến hắn ta ngã vào vũng nước, cả khuôn mặt đều là bùn: "Lần trước Điện hạ đánh ngươi hai mươi bản quên nhanh thế à? Có phải mông không bị đánh nát nên không nhớ được bài học dạy dỗ, nói người ta là cái gì? Vậy ngươi là cái thứ gì!"

Đã sớm có một tiểu thư đi mật báo tìm quản sự tới, Ngưu Nhị không muốn chịu thiệt thòi, ra sức kêu thảm xin tha thứ: "Tiểu công tử mau tha cho ta đi, ta là dâm nữ, dâm nữ chính là ta!"

A Mộc cũng không tha cho hắn ta: "Sau này còn dám bắt nạt Đằng Lan tỷ tỷ, xem ta chỉnh chết ngươi không!"

Ngưu Nhị gặm bùn, cũng sắp cũng mau rớt xuống: "Không dám không dám!"

Ầm ĩ như vậy, Đằng Lan vừa mới vào trong phòng lại nhanh chóng chạy ra: "Đừng làm ồn nữa, Điện hạ tỉnh rồi."

Ánh mắt của nàng ta quét qua trên người hai người, không khỏi ngẩn người ra.

Trọng Gia tỉnh dậy nhanh như vậy, A Mộc không để ý tới Ngưu Nhị nữa, chạy chậm vào phòng.

Sau lưng có người nhanh chóng cởi trói tay cho Ngưu Nhị, kết quả vừa đứng lên, quần tụt hẳn xuống dưới, mọi người ba chân bốn cẳng kéo người từ trong vùng bùn dậy, còn vội vàng kéo quần lên giữ lại, Ngưu Nhị cũng không dám lớn tiếng mắng, đành phải khẽ mắng mấy tiếng mẹ kiếp.

Dưới mái hiên vẫn còn nhỏ nước, trận mưa lớn này tới nhanh mà đi cũng nhanh.

A Mộc chạy một mạch vào phòng trong, vẻ mặt nam nhân âm u, sắc mặt không tốt chút nào, nhìn nàng hồi lâu lại không nói câu nào.

A Mộc cười hì hì: "Là Điện hạ này, hay là Điện hạ kia?"

Càng chọc cho nam nhân nhíu mày: "Gì mà Điện hạ này với Điện hạ kia? Ngươi tới đây."

Vừa nghe giọng điệu của hắn đã biết là Lý Dục, hiện tại A Mộc đã rất dễ dàng phân biệt được hai người, nàng tiến lên hai bước, nhe răng cười ra một nụ cười tiêu chuẩn: "Vừa mới dỗ Trọng Gia Điện hạ ngủ lại, Điện hạ muốn thưởng cho ta sao?"

Nói xong, nàng còn mặt dạn mày dày vươn tay ra.

Mười ngón tay của A Mộc hết sức nhỏ, đầu ngón tay sạch sẽ mềm mại, càng giống tay của một tiểu cô nương hơn.

Lý Dục ngước mắt liếc nhìn nàng, lại cầm một quyển sách ở đầu giường đập bốp vào lòng bàn tay nàng, mà quyển sách này vừa được lấy đi, trên đệm giường xuất hiện một lổ thủng, rõ ràng là bị cắt đi.

Kỹ thuật cắt này thật sự rất không đồng đều, xiêu xiêu vẹo vẹo khoảng chừng bàn tay của một đứa bé vậy.

Ánh mắt của Lý Dục sáng quắc: "Ngươi nói cho ta biết, đây là cái gì?"

A Mộc nháy mắt, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Đúng vậy đó, đây là cái gì vậy?"

Ngưu Nhị chạy vào cáo trạng che mặt đi đến phía trước, vừa vào cửa thì quỳ xuống: "Điện hạ! Điện hạ phải làm chủ cho tôi!"

Lý Dục làm như không nghe thấy, chỉ nhìn vào A Mộc: "Ai cắt?"

A Mộc nhíu mày: "Ai lại tự dưng đi cắt một lổ thủng trên mềm của Điện hạ làm gì, thật sự kỳ quái, Ngưu Nhị ca ngươi mau đến xem xem."

Ngưu Nhị đảo mắt, lập tức kêu lên: "Điện hạ đuổi hết chúng ta ra ngoài, chỉ giữ lại mình ngươi ở trong phòng, chuyện gì đều có thể là do A Mộc làm, còn có thể là ai chứ?"

Thật ra cũng chỉ là một cái mềm mà thôi, Lý Dục tức giận cũng không phải vì nó.

Chỉ là sau khi hắn phát hiện cái mềm bị cắt, khi đứng dậy mới nhìn thấy cái quần của mình cũng bị cắt một miếng trên đùi.

Cũng là vết cắt không có quy tắc, lúc này thì hay rồi, lập tức nổi giận.

Đương nhiên, những chuyện này chính là do A Mộc làm.

Chỉ có điều đánh chết nàng cũng không thể thừa nhận, sao nàng có thể giải thích với người ta, ờ thì do bất cẩn dính phải máu của nàng, cho nên cắt đi? Cố tình càn quấy náo loạn với Ngưu Nhị một trận ở trước mặt Lý Dục, Trường Lộ bước nhanh đến.

Bước chân của hắn ta nhanh, hai tay cầm một thiệp mời, thái độ thấp kém: "Điện hạ, phủ Thái tử cho người đưa cái này tới."

Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, Lý Dục dựa vào bên giường, trên đùi của một chân lộ ra một mảnh da thịt, cảnh tượng này hơi có chút buồn cười, A Mộc mím môi nín cười, vội vàng chuyển mắt đi. Lý Dục vươn tay nhận lấy thiệp mời, mở ra xem, sắc mặt lại trầm xuống: "Không đi."

Nói xong ném thiệp mời sang bên.

Trường Lộ nhanh chóng lấy quần áo mới cho hắn, Ngưu Nhị vẫn còn quỳ trên mặt đất kêu la khóc lóc muốn Lý Dục làm chủ cho hắn ta.

Trong khoảng khắc Lý Dục đứng dậy, A Mộc nhanh chóng mò lấy thiệp mời. Phủ Thái tử thịnh tình mời đón, là vì sinh nhật của một cơ thiếp, cũng khó trách Lý Dục chỉ liếc nhìn xem liền nói ra hai chữ "Không đi". Trong lòng A Mộc nhảy thình thịch, thật ra hôm nay là sinh nhật của nàng mới đúng, cơ thiếp ở phủ Thái tử, không biết có phải là a tỷ hay không.

Nàng không dám nhìn nhiều, liền đi theo sau lưng Lý Dục.

Không đến một lát, Trường Lộ lấy một bộ quần áo mới từ trong tủ đi tới: "Người của  phủ Thái tử nói mưa ngừng sẽ bày bàn, tối nay còn có kịch bóng."

Vừa nghe thấy kịch bóng, hai mắt A Mộc sáng lên: "Dù sao Điện hạ cũng không có việc gì, vậy đi xem kịch bóng đi, nhất định là rất đẹp!"

Lý Dục thay bộ đồ mới, ngoảng đầu lại nói: "Không đi."

A Mộc nóng ruột, chạy đến trước mặt hắn, giang hai tay ra cản đường hắn: "Điện hạ, đi đi, nhé!"

Lý Dục giẫm lên cái quần vừa mới thay ra, rũ mắt nhìn mặt A Mộc: "Tránh ra."

Còn lâu A Mộc mới nghe theo, vốn vẫn luôn muốn vào phủ Thái tử chứng thật xem a tỷ ở đâu, khó khăn lắm mới có một cơ hội tốt này, sao có thể để vuột mất chứ, những lời Phù Tô nói với nàng thật ra không phải không có lý. Trước tiên nàng phải tìm a tỷ, sau đó sẽ quyết định đi hay ở. Không chút nghĩ ngợi, nàng khụy hai đầu gối xuống quỳ trên đất. A Mộc đã từng làm sô vố lần với cha nuôi, lúc này cũng ôm lấy chân Lý Dục, dáng vẻ so với Ngưu Nhị quỳ ở một bên khóc lóc kể lể càng nghẹn khuất hơn, vành mắt đỏ lên, đôi mắt to đen láy, cứ thế trông chờ nhìn vào hắn.

A Mộc mếu máo: "Điện hạ dẫn ta đi xem kịch bóng đi xem kịch bóng đi, cầu xin Điện hạ dẫn ta đi đi, thật ra hôm nay cũng là sinh nhật của A Mộc, mọi năm đều đi xem kịch bóng với phụ thân, hôm nay không có phụ thân, chỉ có Điện hạ, cầu xin Điện hạ khai ân, mượn một chỗ xem kịch có được không, nếu Điện hạ dẫn ta đi, ta sẽ nói với Điện hạ hai lỗ thủng này vì sao mà có... được không?"

Lý Dục: "..."