Editor: Nana Trang
Giọt mưa tí tách rơi trên cửa sổ, thiếu niên trên giường cuộn mình nắm lấy cổ tay của nam nhân.
Không nghe rõ nàng đang nói gì, chỉ thấy nước mắt của nàng chảy xuống. Đằng Lan đứng bên cạnh sững sờ: "Điện hạ, ta đi tìm đại phu tới!"
Đằng Lan không nghe rõ nàng nói gì nhưng Lý Dục nghe thấy rõ ràng.
A Mộc gọi a tỷ, nói nhớ nàng ấy.
Hắn nhíu mày, rút cổ tay ra khỏi tay A Mộc, nhìn nàng quơ loạn mấy cái sau đó thì bắt đầu nói mớ.
Phần lớn đều nói về a tỷ, phụ thân..., một hồi nàng nói a tỷ muội không dám, một hồi lại nói phụ thân con đau bụng, một hồi thì nói a tỷ ôm, một hồi lại nói phụ thân con muốn về nhà, nước mắt chảy theo gò má của nàng chảy xuống, mặt nhỏ đỏ bừng, thật giống một đứa bé.
Một tiếng sấm ầm vang, A Mộc vô thức run rẩy, Lý Dục nhìn hồi lâu mới giật mình mình đang thẫn thờ
Nếu đứa bé kia trưởng thành, chắc hẳn cũng lớn như thế này nhỉ.
Thở dài một tiếng, Đằng Lan đi ra ngoài tìm đại phu đã trở lại. Cửa phòng được mở ra, ngoài cửa có một nam nhân vội vã đi vào, người đó ướt cả nửa người, dưới chân toàn là nước mưa, một tay xách một hòm thuốc, một tay cầm áo tơi, vào cửa thì vứt sang bên cạnh.
Đằng Lan cực kì vui vẻ: "Vừa ra khỏi cửa thì đúng lúc gặp Hàn đại phu, thật là trùng hợp."
Lý Dục quay đầu lại, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống: "Đúng là khéo thật, nếu Hàn đại phu đến rồi vậy mau chóng xem A Mộc một chút đi, hắn nói mê sảng đấy."
Trong lúc nói chuyện, A Mộc vẫn đang mơ mơ màng màng kêu một tiếng cha. Hàn Tương Tử vội vàng đi tới bên cạnh nàng vươn tay ra xem, nhiệt độ trên trán A Mộc nóng đến dọa người, ông cẩn thận xem mạch cho nàng trước, quay đầu lại lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn trong hòm thuốc ra, lấy mấy vị trong đó đưa cho Đằng Lan đi nấu thuốc.
Lý Dục ngồi bên uống trà: "Hình như con trai ông rất sợ sấm sét."
Hàn Tương Tử cầm khăn mặt bỏ vào trong chậu nước giặt, sau đó gấp thẳng lại đặt lên trán A Mộc, lúc này mới xoay người vặn áo ngoài của mình.
Một bên tay áo đã ướt đẫm, vặn ra nước đều rớt hết xuống chậu, ông nhìn đôi giày của mình như vừa mới ngâm từ trong nước ra, bất đắc dĩ đi ra ngoài đổ nước, sau đó lại quay về nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt hoàn toàn không có chút sức sống của A Mộc: "Ừ, lá gan của nó rất nhỏ."
Nói cho cùng vẫn là không yên lòng.
Bọn họ đi rồi mới nhớ tới, ngày mai chính là sinh nhật A Mộc, mấy năm trước đều trải qua cùng Hồng Tụ, lúc này kinh nguyệt đến thì ngâm mưa nửa ngày, nghĩ thế nào cũng không yên lòng, lỡ như thật sự bị bệnh thì không thể gọi đại phu khác tới xem, càng nghĩ càng thấy sốt ruột, đành phải đội mưa lớn chạy vội tới phủ Tấn Vương.
Hàn Tương Tử ngồi bên cạnh A Mộc, cầm khăn mặt lau mặt cho nàng.
Nước mắt trên mặt đều bị ông nhẹ nhàng lau đi, Hàn Tương Tử vươn tay vỗ vỗ mặt nàng, nhỏ giọng kêu: "A Mộc, tỉnh nào!"
Ông không thể ở lại lâu, nhất định phải làm cho A Mộc tỉnh táo, vỗ thêm hai lần, A Mộc mở mắt ra.
Lúc đầu, A Mộc còn có chút mơ hồ, sau khi cẩn thận nhìn rõ ông thì mới tỉnh táo một chút: "Phụ thân."
Hàn Tương Tử mím môi: "Nam tử hán đại trượng phu, chẳng qua chỉ bị cảm lạnh chút, khóc cái gì chứ!"
A Mộc vươn tay che mắt của mình, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết nhìn thấy tỷ tỷ gì đó đều là giả, là mình nóng đầu rồi, không nhịn được mà khó chịu.
Hàn Tương Tử đi đến bên cạnh bàn, quay người ngồi xuống: "Từ nhỏ A Mộc không có mẹ chăm sóc, bị ta nuôi dưỡng có chút giống một tiểu cô nương yếu ớt. Điện hạ sai người cẩn thận chút, tối mai ta vào cung một chuyến, rồi xem kết quả thế nào."
Lý Dục nhíu mày: "Đương nhiên rồi, con cái đều là miếng thịt trong tim mà."
Nam nhân cười cười không nói gì thêm, tiếng sấm đã xa dần, A Mộc xoa xoa cái trán phát đau ngồi dậy, nàng chưa bao giờ cảm thấy mình lại bi thảm như vậy, toàn thân đều đau nhức.
Đúng lúc Đằng Lan nấu thuốc trở về, chưa thấy người mà mùi thuốc đã truyền tới. Hàn Tương Tử và Lý Dục nói chuyện, A Mộc nhận lấy chén thuốc thổi thổi, đợi bớt nóng thì uống một hơi hết bát thuốc.
Hàn Tương Tử lại dặn dò nàng uống nhiều nước, chú ý đổ mồ hôi.
Ở phủ Tấn Vương đến nửa đêm mới rời đi, trong lúc đó A Mộc uống ba chén thuốc, uống vô số nước nóng, chạy đi nhà xí nhiều lần.
Cũng chính vì vậy, nửa đêm nàng đi đổi dây vải, mới không có ai chú ý đến nàng, sau đó ném thứ đó vào trong hố lửa, hủy thi diệt tích.
Qua nửa đêm lại đổ mồ hôi lần nữa, nhiệt độ đã giảm bớt.
A Mộc mơ mơ màng màng đứng dậy uống chút nước, muốn gọi Đằng Lan chuẩn bị nước giúp nàng thì không thấy người đâu, bèn nằm xuống giường ngủ tiếp.
Lý Dục thức dậy từ sớm, trời vừa sáng choang liền mở mắt ra.
Nhưng hắn còn chưa đứng dậy thì giật mình.
A Mộc vẫn cuộn mình như cũ, vẫn mặc nguyên quần áo đi ngủ. A Mộc nằm ở trên giường hắn, một chân gần rớt xuống giường.
Lý Dục nghiêng thân, nhìn kỹ tơ bạc khả nghi được cho là nước miếng trên môi nàng, còn có chút ít nước dính trên ga giường.
Hắn: "..."
Lúc A Mộc ngã xuống đất, chỉ cảm thấy có người đạp nàng một đạp, vừa ngước mắt lên thì lập tức bối rối.
Nàng lại ở phòng trong!
Còn nằm ở trên giường của người ta!
A Mộc vội vàng nhảy lên, tràn đầy khí lực cười với Lý Dục: "Chào Điện hạ, buổi sáng tốt lành ạ! Ta vào xem ngươi đã dậy chưa."
Lý Dục xuống giường, vươn tay kéo chuông, không đến một lát thì Ngưu Nhị vội vàng chạy vào: "Chủ tử, người dậy rồi?"
Trời vừa mới sáng, Lý Dục liếc nhìn bộ dạng cười ngỏn ngoẻn của A Mộc khẽ nhíu mày: "Lập tức biến khỏi mắt ta ngay, nếu không ta sợ ta sẽ không khống chế được mà muốn bóp chết ngươi."
A Mộc chưa bao giờ là kẻ mềm yếu, ngủ một giấc dậy cảm thấy ngoại trừ có hơi trống rỗng ra thì tràn đầy sức lực: "Tuân lệnh!"
Nói xong xoay người chạy ra ngoài.
Bờ vai A Mộc hơi gầy, lúc này hắn mới chú ý tới.
Ngưu Nhị bưng bồn nước tới: "Điện hạ, rửa tay đi ạ."
Lý Dục liếc nhìn Ngưu Nhị không đứng thẳng lưng: "Có nhớ chưa?"
Vẻ mặt Ngưu Nhị đau khổ: "Có nhớ, sẽ không dám đánh bạc nữa."
Thật ra lúc ấy có chút tức giận, phần lớn là giận chó đánh mèo, Ngưu Nhị cùng mấy gã sai vặt ở trong phủ thường chơi vài ván nhỏ, đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua, chỉ là dáng vẻ được tiện nghi còn khoe mẽ của A Mộc khiến hắn tức giận không thôi.
Quả thật khó hiểu, bất thình lình trong đầu Lý Dục hiện lên sợi dây màu xám A Mộc mang lên xe, cảm thấy biểu hiện lúc đó của A Mộc rất kỳ lạ, y mím môi, nhìn Ngưu Nhị: "Nói Trường Lộ tìm người đến Phù Dung Lý. Điều tra lai lịch của A Mộc, ngày hôm qua hắn nói mê liên tục gọi a tỷ, tiếp tục canh chừng Hàn Tương Tử, cha con nhà này đều không phải là đèn đã cạn dầu."
Ngưu Nhị ghi hận A Mộc, không tìm được chỗ bắt bới, lúc này đáp một tiếng, lắc lắc cái mông đang còn đau lui ra ngoài.
Lý Dục rửa mặt mặc quần áo xong thì trời đã sáng choang.
Hắn đi đến trước cửa sổ, thở dài một hơi.
Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh bình minh giữa bầu trời vạn dặm, trời xanh mây trắng ánh lên màu vàng óng, mặt trời mọc lên ở giữa rừng núi nơi xa xa, vạn vật đều tỉnh dậy. Tâm trạng của Lý Dục bất ngờ tốt lên, buổi tối Trọng Gia cũng không xuất hiện quấy rối, thậm chí còn mơ được một giấc mơ đẹp, trong mơ thiếu niên tuỳ hứng tinh nghịch, liên tục ôm lấy hắn, gọi ca ca, đè lên ngực hắn phát đau, nhưng lại khiến hắn vui vẻ.
Vừa mới ăn điểm tâm, bà mai lập tức tới cửa.
Vườn hoa của phủ Tấn Vương bị nước mưa giội rửa đổi mới, A Mộc đi theo mọi người quỳ cùng một chỗ không dám ngẩng đầu lên.
Tư phục Thiên tử đến xét hỏi, bảo vệ càng thêm chặt chẽ, đi theo cùng còn có bà mai đầu đội hoa hồng, mục đích không cần nói cũng biết.
A Mộc vẫn luôn đi theo sau lưng Lý Dục, nghe bọn họ tán gẫu chuyện dân chúng, đến ngưỡng cửa thì thấy Lý Dục phất tay áo ở sau lưng một cái, nàng liền lùi về sau hai bước rồi lập tức chạy ra.
Lý Mẫn đứng lên, vừa vặn bắt tại trận.
A Mộc cầm một thanh kiếm gỗ cười đùa hi hi ha ha cùng bé ở sân sau một hồi, Trường Lộ đi ra đưa cho nàng một khối yêu bài*, có thể tự do ra vào phủ Tấn Vương.
(* là lệnh bài treo bên eo á, xem phim cổ trang TQ hay thấy mấy nam nhân hay giắt 1 miếng ngọc ở chỗ hông)
Đây là muốn để nàng tạm thời tránh đi, A Mộc vui vẻ cầm trong tay, vội vàng đi đến cửa sau.
Thái dương ấm áp chiếu lên ngời, nàng chạy một mạch đến cửa lớn của phủ Thái tử, núp đằng sau một gốc cây già nhìn xung quanh, lại thấy cửa son đóng chặc. Một đại nương bán hạt dẻ rang đi qua cửa trước, A Mộc nháy mắt, chờ đợi có thể có người đi ra, đáng tiếc phủ Thái tử vẫn luôn yên lặng, tường cao phía trước, quả nhiên là không nghe thấy động tĩnh gì.
Trước cửa chính của phủ Thái tử có người canh gác, hôm đó tới đây một lần đã nhớ rõ khung cảnh bên trong phủ viện, ở bên ngoài thì nhìn như tường cao san sát, thật ra bên trong cực kỳ rộng rãi, ban ngày ban mặt tùy tiện leo lên cây, sợ bị người bắt được.
Cuối cùng không có cách nào, A Mộc xoay người rời đi.
Vốn đang đi dạo ở trên phố, nhắc tới cũng khéo, đi dạo một hồi lại đi đến trước cửa của một y quán, người đi đường không hiểu sao đều rối rít tránh né, một nhuyễn kiệu dừng ở bên đường, đám kiệu phu đứng ở bên cạnh nói chuyện, mấy nha hoàn bà tử đều nhìn ở phía sau, dường như đang đợi người.
Không bao lâu, một lão nô áo xanh còm lưng đi ra.
A Mộc suy nghĩ một chút, lập tức nhận ra ông ta.
Nàng đứng ở giữa đám người, đi lên trước hai bước, quả nhiên Triệu Thù được người khác đỡ đi ra từ một y quán, nhưng nhìn nàng ta cũng không mấy đáng ngại, mấy nha hoàn bà tử vội vàng nghênh đón, lần này bảo bối của phủ Tướng quân xem như chịu tội, không khỏi cực kỳ thương tiếc, hận không thể chịu đau thay nàng ta.
Cơ hội không thể mất, mất rồi sẽ không trở lại, A Mộc khẽ vỗ ngọc bội đeo bên hông, chen chúc ra khỏi đám người.
Thắt lưng Triệu Thù không có chuyện gì, chỉ bị ngã đau mà thôi, ngược lại bị trật mắt cá chân rồi. Từ nhỏ lớn lên trong kiêu ngạo yếu ớt, đương nhiên liên tục kêu đau, ngày hôm qua còn nói gì mà không chịu về phủ Tương quân, trời vừa sáng thì lại nhận được một tin tức chấn động.
A Mộc vừa ra khỏi đám người, nàng ta liền nhìn thấy nàng.
Rất hiển nhiên, nàng ta cực kỳ cao hứng, thậm chí là quên mất chân đau: "A Mộc!"
A Mộc cũng nở nụ cười với nàng ta: "Còn đang suy nghĩ đến phủ Tướng quân thăm cô, không ngờ cô lại đang ở y quán."
Trên mặt Triệu Thù ửng hồng lên, lúc này cũng đã quên trêu chọc nàng, liên tục vẫy tay với nàng: "Có thể coi như gặp được một người khiến ta vui vẻ rồi, ngươi muốn đến thăm ta hả, thật tốt quá!"
A Mộc đi đến trước mặt nàng ta, cố ý giảm thấp âm lượng: "Thật ra là có người nhờ ta đến thăm, ở đây không tiện nói."
Ở trước mặt của người phủ Tướng quân, người không tiện nói có thể có mấy người, đặc biệt là A Mộc luôn ở bên cạnh Lý Dục, Triệu Thù lập tức mơ mộng rất nhiều tình cảm thân thiết thân thiết của ca ca, cười một tiếng, còn hộ ra hai cái răng khểnh: "Ta biết rồi."
Nói xong quay đầu lại, bày ra vẻ mặt nghiêm nghị nói với lão nô: "Vị này là bằng hữu của ta, từng cứu ta trên phố, dẫn hắn cùng đi về phủ, ta muốn cảm ơn hắn thật tốt."
Lão nô quét mắt nhìn A Mộc, lại giật mình ngây ngốc.
Một thiếu niên đang cười, rất tuấn tú.