- Cậu thế nào?
- Thế nào cơ?_ tôi hất mặt về phía trước trong khi Heidi đang ngồi hẳn lên bàn giáo viên vuốt vuốt mái tóc vừa uốn xoăn qua một bên vai của mình.
- Anh ấy tuyệt vời đấy chứ. Không có chàng trai nào lại ngồi im nghe cậu than thở hàng giờ đồng hồ, đánh đàn cho cậu nghe và thậm chí hết lần này tới lần khác để cậu qua mặt cài đặt nhạc minion trong máy tính của anh ấy.
- Anh ấy là vậy.
- Rõ quá còn gì, anh ấy có tình cảm với cậu.
- Cậu không hiểu đâu Heidi, cách nhìn nhận về mặt tình cảm của người Scotland luôn thông thoáng, tớ rõ ràng không chiếm chút vị trí nào cả.
- Iris, có phải cậu đang rất muốn nói ra với anh ấy nhưng lại sợ không được đáp trả à?
Tôi.... có phải thế không? Di động đã nhấp máy rất nhiều email gửi đến đó mới là điều tôi sợ nhất lúc này. _ Tớ không phải người duy nhất, với ai anh ấy cũng đối xử tốt bụng thế thôi, không chỉ mình tớ. Tớ cũng chỉ xứng như em gái của anh ấy thôi. Cậu biết không? Lần tớ bị đèn rơi trúng đầu phải vào bệnh viện, trông hình dáng tớ lúc đấy cứ như con gái dì ghẻ vậy. Hẳn anh ấy đang nghĩ tớ cũng thuộc dạng ăn chơi đú đởn, đại thể là mỗi lần tớ gặp anh ấy thật khéo sao đó là những lúc mẹ bắt tớ mặc mấy bộ phục trang đắt đỏ. Cậu có nghĩ tớ rất giận mẹ mà không làm gì được không? Tớ chẳng khác nào vịt bầu khoác áo bào thiên nga cả.
Tôi bặm môi tháo tung di động vứt một góc trong ngăn bàn. Heidi có vẻ còn chấn động sau tràng văn diễn thuyết không thể ngờ tới của tôi liền ngây mặt nhìn tôi như thể sinh vật lạ.
- Là cậu luôn muốn bản thân thật hoàn hảo xuất hiện trước anh ấy thôi.
- Tớ nghĩ, không nên gặp anh ấy thì hơn.
- Được rồi, tớ đầu hàng. Cậu có muốn giải trí một chút không nào?
Tôi biết mấy trò giải trí của Heidi sẽ chẳng có gì tốt đẹp nên thay vì lắc đầu tôi im lặng gục mặt xuống và rất may Heidi đã buông tha cho tôi nhưng chỉ năm phút sau loa phát thanh trường liền vang lên tiếng lục cục, thanh âm rè rè chói tai dần lấy được âm điệu một giọng nói rè hơi nhiễu được phát ra
"Hỡi thần dân trung thành, ta là hoàng tử Scotland mà các ngươi hằng đêm tôn kính, hoàng tử quyền lực nhất của các ngươi đang ở đây.
- E hèm, nhân danh vương quyền ta yêu cầu các ngươi tìm ra chủ nhân của đôi hài sắc xảo này, ta sẽ lấy người đó làm hoàng hậu.
......
- Sẽ ra sao nếu ta mời tiểu thư Heidi tới dự lễ cưới và nói rằng chính ngài đã rút sạch giấy vẽ của cô ấy để lau sạch bóng đôi giày ngài đang đi."
Oh my got! Làm sao Heidi lại có được đoạn băng ấy và cô ấy đã làm thế nào để đi qua phòng hiệu trưởng phát đoạn ghi âm đó?
*
Nhấp vội cốc cacao ấm nóng đưa lên miệng. Tôi khoan khoái thưởng thức hơi ấm lan tỏa từ mùi hương tuyệt vời này. Socola hương vani bày trong cốc nhỏ thật quyễn rũ, Vỹ Khang không ngừng xoa xoa mu bàn tay còn in hờ vết răng cắn. Đáng lắm anh dám trọc tôi.
- Anh không biết em đanh đá tới vậy.
- Em cũng chẳng hay, anh ranh ma quá thể.
Tôi cười tươi đến híp mí, thích thú thưởng thức hương vị ngọt đắng lan tỏa trong miệng. Không gian bỗng truyền tới thanh âm tịnh nghịch của bản nhạc violon không lời
- Miss you của Dolly Simmon.
- Đó là bản nhạc em thích nhất_ tôi thêm vào lời của anh, lắng nghe giai điệu miên man đang làm êm ả cõi lòng rối tung_ Nói cho em biết anh biết chơi bao nhiêu nhạc cụ?
Anh dường như do dự, tách cafe khuấy động theo chiếc thìa sứ xoay tròn, tách đựng đường chưa vơi một viên nào. Tôi chống cằm chờ đợi, chờ đợi vòng xoáy nhỏ trong đôi mắt nâu trầm lặng sẽ suy chuyển.
- Không nhiều lắm.
Tôi thất vọng, chống cằm cố che đi biểu cảm hụt hẫng bằng cái ngáp dài như thể buồn ngủ. Tôi có thể hỏi thẳng anh chính xác là bao nhiêu cơ mà, có thể lân la dòm ngó lịch trình máy tính của anh thay vì chỉ vào để thay đổi nhạc chuông cơ mà nhưng.... sự ôn nhu của anh làm tôi thấy mình thật mặt dày cứ len lỏi chọc ngoái vào thế giới của anh. Vỹ Khang một khoảng trời ấm áp đầy ôn nhu, dịu dàng nhưng dường như tôi mới chỉ nhìn thấy sự ấm áp ấy và cảm giác như tôi không thể chạm tay được vào khoảng trời ấy.
- Goodbye my darling của Cao Dung, thật không ngờ chủ quán cũng ưa thể loại nhạc này_ tôi nhấp vội ngụm cacao ngước mặt lại vô tình chạm phải ánh mắt của anh nhìn mình chằm chằm_ mặt em có gì sao?
- Em vừa nói gì?
- Goodbye my darling của Cao Dung. Có chuyện gì sao?
- Không có gì_ anh lấp liếm bằng cách luống cuống lấy một viên đường bỏ vào tách cafe đã gần hết. Rõ ràng là có chuyện gì đó, ánh mắt vừa nãy của anh cứ như đang muốn tìm xem tôi có nói dối không vậy. Đang định lên tiếng, từ đâu bỗng xuất hiện một bàn tay đặt lên vai làm tôi giật nảy mình quay lại.
- Trùng hợp thật, anh chị cũng ở đây à? Em là Vân Anh, anh Vỹ Khang nhớ em chứ?
Vân Anh, con bé kém tôi tận ba tuổi nhưng dáng vẻ hoàn toàn người lớn kéo ghế ngồi xuống giữa chúng tôi. Cái gì mà chào anh chị chứ? Rõ ràng trong mắt nó chỉ có anh mà thôi. Vỹ Khang luôn luôn là nụ cười ôn nhu, ánh mắt dịu dàng của anh thật tàn nhẫn cứ thôi miên những kẻ "yếu bóng vía" như tôi mà không biết.
- Vân Anh, em mua nhiều đồ quá nhỉ?
Tôi chính xác là đang kéo sự chú ý của nó về tôi thay vì để anh cứ vô tự trả lời mọi thắc mắc cỏn con của nó như là " Vỹ Khang, anh có thấy lạnh không?". Người phục vụ hòa nhã đặt xuống bàn đủ thứ đồ ăn vặt khiến tôi choáng ngợp tức khắc. Vân Anh mỉm cười như thiên sứ bé nhỏ chỉ chỉ mấy thứ nóng hổi vừa đem ra đã hạ gục cốc cacao, cafe và gọn lỏn một viên socola cuối cùng. Rõ ràng nó đang muốn đánh úp tinh thần của tôi mà. Tiếc rằng tôi không mang nhiều tiền nếu không tôi thà nhịn tiêu vặt ba tháng bao trọn cái quán này cho nó biết mặt.
- Em hơi đói, hai người đừng ngại ăn cùng em nhé.
- Mình em trả hết đống đồ này à? Tôi chính là muốn xem con nhỏ mày bản lĩnh tới đâu ai ngờ anh liền chen ngang sau đó.
- Để anh mời, không thể để em trả hết được.
Vâng, thái độ gentleman của anh chính xác đã đặt sai người. Còn nhớ khi tôi mới chân ướt chân ráo qua đây Vân Anh chính là đứa đầu tiên lân la tới trọc ghẹo tôi đủ thứ, nếu không phải biết tôi hơn nó ba tuổi hẳn nó đã trèo đầu trèo cổ tôi rồi, hơn nữa tôi còn Ngọc Bình chống lưng nên mới an nhàn tới tận bây giờ.
- Linh, thấy không khỏe sao?
Vâng! Cực không khỏe, tại sao anh lại vô tư tới vậy? Ít nhất tỏ ra lạnh lùng một chút chứ? Cứ dễ dàng tốt với "người" như thế anh định thôi miên tất cả nữ giới chắc? Nhưng có chết tôi cũng chẳng dám trách anh chỉ ậm ừ khuấy đều cốc cacao nguội lạnh
- Chắc tại em uống nhiều quá nên hơi đầy bụng.
- Không sao đâu, chị ngồi đây trò chuyện với em cũng được. Nếu đầy bụng ăn vào càng thêm ngán mà.
Tôi thất kinh, chỉ tức giận không thể kéo anh chạy khỏi đây. Bắt tôi ngồi nhìn ư? Không đời nào. Tôi đang định nhăm nhe chiếc bánh donuts thì chẳng biết con bé bất cẩn kiểu gì mà cả đống mĩ phẩm liền rơi tung tóe xuống đất. Và thế là cả tôi với anh phải cúi đầu xuống dưới bàn nhặt giúp. Tôi sẽ không toan tính nhưng sẽ trả thù, cứ đợi đấy Vân Anh.
- Em làm gì mà mua cả đống mĩ phẩm vậy?
- Nào có, chỉ một vài thứ thôi mà, hơn nữa tất cả là của chị Ngọc Bình nhờ em mua đấy.
Ngọc Bình tự bao giờ lại làm tấm chắn hoàn hảo thế chứ? Tôi câm nín tức không thể cho con bé bài học liền trút giận lên uống ngụm cacao lớn chưa kịp nuốt đã vội phun ra tất cả và theo quán tính tất cả dội hết lên người Vỹ Khang ngồi đối diện. Tôi mở to mắt thất kinh thậm chí há hốc miệng nóng bừng cảm nhận hơi nóng bỏng rát sộc lên tận mũi lan dần khắp khuôn mặt. Vân Anh la toáng lên đổ dồn sự chú ý của mọi người về phía tôi. Ngay lập tức tôi theo phả xạ liền chạy ngay lập tức, cảm nhận khoang miệng bỏng rát như đang đốt cháy vòm họng. Hãy thử hỏi thứ gì tôi đã uống? Tôi thề cả hộp bột ớt đã đổ vào cốc của tôi. Còn anh à? Biểu cảm lúc ấy của anh là nhíu mày, trong đôi mắt nâu trầm ấy tôi lơ mơ nhận ra sự phẫn nộ lẫn kinh ngạc. Anh liệu có hiểu cho tôi không hay nghĩ tôi là đứa vô duyên? Anh có nghe tôi không khi mà tôi không hề có vị trí với anh? Tôi ngượng, xấu hổ, bị chơi xỏ đến nỗi miệng nóng gian cảm tưởng như môi đang phồng rộp, vậy thì chạy đi là tốt nhất.