Giọt Tình

Chương 95: Cô có thích tôi không






Cái gì? Đường Kiêu lại uống say sao?

Gần như không cần suy nghĩ gì, vừa cúp điện thoại là tôi đã đi thay quần áo và xông thẳng về phía cửa...

Tôi chạy như ngựa bị quất roi đến Gold Bar, vừa bước vào bên trong đã thấy Đường Kiêu và một người phụ nữ với khuôn mặt tô mắt xanh như một nàng yêu tinh bên cạnh anh.

Điều ngại ngùng hơn là cái đầu anh bây giờ đang tựa vào cái bộ ngực đồ sộ sững sững kia.

Cảnh tượng này khiến máu tôi như dồn hết lên não vậy. “Đường Kiêu, đi thôi, chúng ta về nhà nào."


Tôi tiến lên phía trước kéo anh đi, trước tiên là kéo đầu anh ra khỏi bộ ngực kia, giữa ban ngày ban mặt mà anh làm vậy là sao chứ?

Anh vẫn chưa dịch đầu ra, tôi để ý cái người yêu tinh” mà anh đang tựa vào đang nhìn tôi bằng ánh mắt trừng trừng, đặc biệt là khi nhìn thấy ngực tôi thì người đó đã lắc đầu nhẹ. “Cô chính là không có 36D sao? Xem bộ dạng thì anh ấy nói không sai đó, bộ ngực của cô tối đa chỉ là C thôi."

Tôi lập tức thấy mình đang phải chịu sự sỉ nhục to lớn, cái sự sỉ nhục này tựa như là đám đàn ông lúc đi vệ sinh mà lấy thắng bé của mình ra rồi phát hiện mình nhỏ hơn và ngắn hơn cái người đang đứng kế bên vậy. "Ngực tôi có lớn hay không thì kệ tôi! Ngực cô to như vậy khéo lại là hàng giả đấy!"

Tôi bực mình lấy điện thoại từ trong túi xách ra, tôi nhanh chóng tìm thấy số liên lạc của Đường Kiêu và đổi tên anh thành “ngắn nhỏ mềm".

Tôi thừa nhận mình có một chút trẻ con nhưng mặc kệ, chỉ có cách này mới làm xoa dịu đi cái tâm hồn đang bị tổn thương này thôi.

Trước mặt con yêu cơ diêm dúa này thì tôi phải nhanh chóng đưa Đường Kiêu đang say như chết rời khỏi nơi này.

Nhưng cái tên khốn này hoàn toàn không biết sự xấu hổ của tôi, hất tay tôi một cái khiến tôi suýt nữa thì đã ngã nhoài xuống dưới đất rồi. "Tôi không theo cô về, đệch mẹ ở nhà lúc nào cô cũng sưng sia mặt mày với tôi!"

Anh ta say thật đấy à? Ai mới là người sưng sỉa mặt mày với ai hả, chẳng phải chính anh là người làm mặt lạnh với tôi trước sao? Tôi thậm chí còn không thể mặt nặng mày nhẹ đáp trả nữa đó? Tôi biết phải làm thế nào đây hả?

Mặc dù tôi thấy không phục nhưng tôi lại không thể mở miệng ra nói được, nếu không thì anh mà kích động lên lại kéo con yêu nữ kia đi khách sạn nữa...

Cô ả kia trang điểm đến mức như vậy, lại ăn mặc thiếu vải như thể không mặc gì luôn càng tốt, cô ta sặc mùi bụi trần thì xem ra là làm nghề đó rồi.

Lỡ như cô ta mắc phải HIV rồi lây cho cái tên lăng nhăng như Đường Kiêu này, sau đó không biết khi nào anh dở chứng mà làm một nháy với tôi thì lúc đó tôi tiêu đời mất.


Vì vậy nên tôi đã nhẹ giọng lại nói với anh: "Anh đừng giận nữa có được không? Sau này tôi sẽ không sưng sia với anh nữa, anh tha lỗi cho tôi đi."

Tôi nghĩ thầm mình đã hạ giọng như vậy rồi thì anh chắc phải theo tôi về chứ?

Nào ngờ anh nhăn mặt và nói y như là đứa con nít đang nhõng nhẽo vậy: “Tôi không về, cô có thích tôi đâu, tôi còn về làm gì chứ?"

Tôi... nếu như cái ả yêu nữ kia không đứng kế bên thì tôi đã nhéo anh chết rồi, nhưng tôi còn biết làm sao nữa chứ? Tôi nhịn! "Ai nói vậy? Tôi thích anh, Đường Kiêu, tôi thích anh đến phát điên luôn, từng phút từng giây tôi đều muốn gặp anh, hôm nào không gặp là lòng tôi khó chịu muốn chết đấy.."

Tôi quả là khó chịu muốn chết đấy, tôi khó chịu đến mức chỉ muốn giết chết anh thôi.

Lúc này thì anh đã động lòng và quay qua nhìn tôi, cái tròng mắt đen láy kết hợp với ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống đôi môi gợi cảm của anh không ngờ lại đẹp như vậy.

Tôi hơi ngẩn ngơ thì bắt gặp khuôn mặt anh đỏ ngây và nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội. “Cô nói thật chứ?”

Tôi... phải nói thế nào nhỉ, tôi bắt đầu nghi ngờ thật ra anh không say, nhưng nếu bình thường thì chắc chắn anh ta sẽ không nói chuyện như thế.

Việc cần thiết bây giờ là gạt anh về nhà trước, ít nhất là để con yêu nữ kia không có cơ hội “thừa nước đục thả câu". "Tất nhiên là tôi nói thật rồi."

Lúc này thì anh cười và để lộ ra hàm răng trắng: “Thế cô nói xem, cô thích tôi như thế nào?"

Tôi thật muốn tát anh hai bạt tai mà, tôi tức đến mức muốn quay lưng đi nhưng chợt nghĩ phí sức cả buổi, chẳng lẽ mình lại bỏ cuộc giữa chừng sao?


Thế nên tôi nhắm mắt lại và hít một cái thật sâu để khiến ánh mắt mình trông thành thật và chân tình hơn. "Thích một người cần có lý do sao? Chẳng lẽ anh không thấy chúng mình giống như Tử Hà và Chí Tôn Bảo trong “Đại Thoại Tây Du" sao? Mặc dù hay cãi vã nhưng cuối cùng mới phát hiện đối phương chính là người thích hợp với mình nhất." "Tôi thấy anh chính là người thích hợp với tôi nhất, vì vậy nên hãy theo tôi về nhà nào..."

Trời cao phù hộ là tôi sẽ không bị thiên lôi đánh chết.

Thế nhưng tôi thấy văn chương mình cũng không tệ đấy nhỉ, chốc lát đã có thể đưa ra cái ví dụ và xuất khẩu thành văn rồi. "Thôi được, nể tình cô chân thành như vậy nên tôi tha lỗi cho cô đó.”

Ai tha lỗi cho ai chứ? Thật là!

Thế nhưng cũng tốt, cuối cùng thì anh cũng chịu theo tôi đi về.

Tôi giành lấy anh từ tay cô ả “yêu nữ màu xanh" kia và dìu anh đi, cái tên khốn này trông ốm vậy mà sao lại nặng phết đấy nhỉ?

Xiêu xiêu vẹo vẹo bước ra bên ngoài cửa quán bar, tôi vừa đứng ngay ngắn chuẩn bị bắt xe thì phía sau có người vỗ vào vai tôi: "Chà, đây không phải là hai người lần trước sao? Hôm nay tên đấy bị gì thế? Uống say rồi sao? Nào nào, hãy làm thêm bộ túy quyền cho tao xem nào?"