“Phụt…”
Tôi như phát hiện ra điều gì nên đã phun ngụm nước vừa uống vào mặt anh, khuôn mặt điển trai của anh bỗng chốc như nở hoa vậy, đỏ cam vàng lục lam chàm tím đua nhau khoe sắc trông khá là bắt mắt.
“Lý Nhã Hàm! Cô càng ngày càng quá quất đó!”
Anh cuống cuống chạy vào trong nhà tắm, tôi cầm ly nước lọc nhìn tấm lưng anh rời đi, lòng đang có chút ăn năn lẫn suy nghĩ.
Đợi anh tắm xong lần nữa quay lại thì tôi đã ăn no rồi, tôi năm chui rúc trong chăn, đã ngủ rồi nhưng anh lại vào, còn đóng cửa rầm rầm khiến tôi giật mình tỉnh giấc.
Anh bực mình quay về giường nằm, tôi nằm bên cạnh mà trong lòng có chút mâu thuẫn nhưng nhưng vẫn tiến đến để chọc ghẹo anh.
“Này, anh vẫn còn giận sao?”
Anh quay đầu qua, mái tóc vẫn còn ướt nhem và vấy cho tôi một mặt nước.
Tôi lau đi lớp nước trên mặt rồi bình thản mà giả vờ quay qua nói với anh.
“Sau khi gội đầu xong mà không sấy khô sẽ đau đầu lắm đấy, tôi sẽ giúp anh sấy khô, miễn phí đó nha.”
Nói rồi tôi chạy một mạch vào phòng tắm, tìm thấy cái máy sấy tóc ở hộc tủ, rồi lại chạy một hơi về sấy tóc cho anh.
Tóc của Đường Kiêu có màu đen trà, từng sợi tóc đều mềm mượt, nghe nói những người tóc mềm mượt thì thường sẽ rất chung tình nhưng sao anh cũng có mái tóc mềm mượt và một chút xíu sự chung tình cũng không có vậy?
Đại khái có thể là do tôi phục vụ quá tốt nên sắc mặt anh đã dịu đi đôi chút nhưng vẫn còn đang mắng tôi.
“Cô xem bộ dạng của cô kìa, bình thường cứ y như là đàn ông vậy, cũng may là tôi tốt tính chứ đổi lại là người đàn ông khác thì đã đánh cô mất rồi.”
Tôi gật đầu lia lịa: “Phải phải phải, anh nói rất phải, tôi phải đổi tính mới được.”
Tôi không hề cãi lại nên khuôn mặt anh cuối cùng đã nở nụ cười: “Từ lúc nào mà cô trở nên nghe lời vậy hả?”
Tôi đang nghĩ tôi phun anh một mặt nước, nếu tôi không tỏ thái độ tốt thì nói không chừng tôi sẽ ăn cái tát như Châu Vũ Dao vậy.
Vừa nói đến cái tát thì tôi chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy đau rồi.
“Tôi… tôi sợ anh cho tôi một cái tát.”
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa nhưng sắc mặt bỗng anh đanh lại và tuôn một tràng đạo lý với tôi: “Cô có phải là con ngốc không hả? Đó là do cô ta mặt dày muốn quyến rũ tôi, tôi cản không được nên mới tát cô ta.”
À, thế thì tôi an tâm rồi, mỗi lần cùng Đường Kiêu làm chuyện đó thì tôi đều là người bị ép buộc nên làm gì có chuyện tôi quyến rũ anh ta chứ?
“Thế cô ta quyến rũ anh bằng cách nào?”
Đúng vậy, tôi chính là người tò mò như thế đấy.
“Cô muốn thử sao?”
Anh nhướn nhướn mày, góc nghiêng trông rất điển trai nhưng cho dù là trước mặt trai đẹp thì tôi vẫn sợ hãi mà lắc đầu liên tục. Tôi mà cứ bên cạnh cái tên người sắt này thì tôi phải cẩn thận trước sau gì cũng bị vắt khô.
“Thế thì cô bớt nói nhảm lại, cả ngày nói không ngừng, để người ta đi ngủ, ngày mai cô chính thức quay lại công ty làm việc!”
“Cái gì?”
Tôi kêu lên thành tiếng: “Anh có cần tàn nhẫn như vậy không, tôi vừa mới trải qua cơn bệnh mà anh bắt tôi đi làm ngay sao?”
Đường Kiêu cười nhạt: “Cô làm gì có bệnh mà khỏi với chả hết? Đừng nghĩ ta đây không biết cô đang muốn gì, cô muốn ở nhà một mình rồi lại chạy đi đón cái tên nhãi ranh từ Mỹ về kia đúng không? Ông đây mà biết đầu ông bị cắm sừng thì cô coi chừng tôi đấy.”
Tôi chán nản quay lại giường nằm, khi anh nói lời này thì tôi thấy mình như mất hết chân khí vậy, chỉ muốn lập tức ói một vũng máu tươi ra.
Đúng là tên khốn giảo quyệt mà, ngày nào cũng bị anh giám sát thì làm sao tôi có cơ hội đi hẹn hò với Hà Phong chứ?
Anh ta muốn tôi phải sống sao đây?
Trong lòng dù rất bất mãn nhưng tôi không còn cách nào khác, cuối cùng thì tôi đã ngủ thiếp đi trong cái tâm trạng bực bội này.
Sáng sớm chưa thức dậy thì tôi đã bị Đường Kiêu từ trong chăn lôi ra y như là bắt gà con vậy, trong mơ hồ tôi thấy mình như người mộng du mà đi đến phòng tắm.
“Đừng ngủ nữa, trễ giờ rồi đấy.”
Có người đang nắm lấy quai hàm của tôi khiến tôi đau đến mức nhảy cả lên, tôi bực mình và mắng anh.
“Anh bị thần kinh à? Hôm qua hành hạ người ta chưa đủ, hôm nay mới sáng sớm đã hành hạ tiếp nữa, một năm cũng phải có ngày nghỉ chứ, sao anh còn ác hơn cả mấy người địa chủ vậy?”
Đường Kiêu ngậm lấy cái bàn chải đánh răng, đôi mắt anh cong lại như vầng trăng rồi dùng một tay xoa tóc tôi rối như bị gà bới.
“Miệng lưỡi lanh lợi nhỉ, xem ra não đã tỉnh táo rồi đó nên có thể đi làm được rõ.
Nói rồi anh lại tiếp một câu nữa: “Nếu như cô đã phản hồi về chuyện đêm qua thì sau này tôi sẽ nhẹ nhàng lại nhưng nói trước là cô hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi, nếu để tôi biết cô còn lén liên lạc với tên nhãi Hà Phong sau lưng tôi thì tôi sẽ khiến cô mấy ngày cũng không xuống giường được.”
Chỉ nghĩ đến cái việc tôi phải nằm dài trên giường mấy ngày cũng không bước xuống giường được thì tôi sẽ nổi hết tóc gáy và đổ mồ hôi hột rồi.
Cho dù trong lòng có một ngàn lần không muốn thì tôi vẫn phải về công ty.
Khi quay về cái văn phòng đã lâu không tới này, tôi cảm thấy đồng nghiệp xung quanh hình như thân thiện với tôi hơn lúc trước.
Trải qua một buổi sáng, đến giờ ăn cơm trưa, Đường Kiêu muốn tôi đi cùng anh nhưng nhà ăn công ty quá nhiều người mà anh lại không thích chỗ đông người nên anh dẫn tôi đi ăn món Tây.
Vừa vào nhà hàng không bao lâu thì từ cửa có bóng dáng hai người “quen”bước vào.
Tôi vừa nhìn thì như muốn rớt cả cằm xuống, làm thế nào mà hai người này chơi chung với nhau được vậy?