Giọt Tình

Chương 60: Lại gặp biến thái






Khương Chí Cang?

Hắn ta hóa trang thành phụ nữ đi theo tôi vào nhà vệ sinh nữ sao? Rốt cuộc có mục đích gì chứ!

Nhìn thấy bộ dạng kỳ dị lại đáng sợ của hắn ta thì lòng tôi đã hồi hộp đến đánh cả trống, tôi bất giác lùi lại và trợn mắt hỏi hắn ta.

“Trời sáng trưng vậy mà anh lại trang điểm thành bộ dạng này làm gì vậy?

Không phải là tâm lý biến thái chứ!”

Trạng thái hắn ta có chút kích động, đột nhiên hắn ta đưa ra một cây búa và cười nham nhở tiến về phía tôi.

“Tôi muốn làm gì? Cô nghĩ tôi muốn làm gì?”

Tôi lui vào nhà vệ sinh, sợ đến mức run rẩy cả chân: “Anh… anh đừng qua đây, Đường Kiêu đang ở bên ngoài, nếu anh dám động đến tôi thì anh ấy sẽ đến đây đói”


Hắn ta đưa cái búa lên tỏ vẻ bất cần: “Vậy sao?”

Nói rồi hắn ta phang một cái vào đầu tôi khiến tôi đau đến mức ù cả tai, tôi ngã xuống sàn nhà vệ sinh chật hẹp, toàn thân tôi bị dính nước dơ, đến khi tôi tỉnh táo lại thì cả người tôi đã không động đậy được nữa.

Hắn ta thấy tôi chưa chết nên lại dùng sức mà đánh vào đầu tôi một cái, cơn đau ập đến khiến tôi mấy hết cả tri giác mà ngất xỉu đi.

Không biết đã trôi qua bao lâu, khi tôi tỉnh lại lần nữa vì cơn đau thì phát hiện mình đang ở trên ghế sau của xe hơi, toàn thân tôi bất lực.

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh mà đầu đang rất đau, cảnh tượng bên ngoài rất đen tối, chiếc xe cũng không di chuyển, xem ra đã dừng lại ở đâu đó.

“Rốt cuộc cũng đã tỉnh rồi sao?”

Xuất hiện trước mắt tôi là bộ mặt kinh tởm của Khương Chí Cang, thấy tôi tỉnh lại thì hắn nở một nụ cười méo mó, trông kinh tởm cực kỳ.

Tôi bất lực nhìn hắn ta: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”

Hắn ta vỗ vỗ mặt của tôi và nói bằng giọng nói lạnh lùng: “Muốn giết cô đó, chẳng lẽ cô không nhận ra sao?”

Vừa nghe xong câu nói của hắn ta thì tôi sởn cả da gà lên.

“Anh muốn giết tôi thì vừa nấy ở nhà vệ sinh đã có thể ra tay rồi, sao lại phải đưa tôi đến đây chứ?”

“Ha ha, không sai, cô cũng thông minh đó.” Hắn ta nhìn tôi cười hững hờ: “Lúc nãy tôi không muốn giết cô nhưng bây giờ thì chưa chắc vì tôi muốn cho cô một sự kinh ngạc, khiến cô chết trong đau khổ…”

“ý của anh là gì?”

“Ý gì sao? À… đúng, cô bận lên giường với Đường Kiêu nên đâu cần để ý đến sự sống chết của tôi?”

Ánh mắt hắn ta có chút bi thương nhưng rất nhanh đã bị cảm xúc điên cuồng thay thế.


“Khương Chí Cang, chúng ta đã ly hôn rồi, đều đã là quá khứ rồi, anh cũng nên tự đi tìm hạnh phúc của mình, anh đừng bám theo tôi nữa được không?”

Tôi thật sự không hiểu, tôi và hắn ta đã là quá khứ rồi, bây giờ lại hành hạ tôi đến nỗi như vậy? Chẳng lẽ là vì cái chết của mẹ hắn ta sao?

Người đàn bà đó đã hại chết ba tôi! Một mạng đền một mạng, chẳng lẽ sai sao?

Tôi nói câu này vì muốn tốt cho hắn, nào ngờ lại chọc vào chỗ đau của hắn khiến hắn kêu gào lên.

“Tìm hạnh phúc sao? Tôi mắc HIV rồi thì làm sao mà đi tìm hạnh phúc chứ?”

Cái gì? HIVI Não tôi giống như là bị nổ tung vậy, khiến mọi thứ nổ tung lên hết.

“Anh nói anh bị HIV sao?”

Tôi vùng vẫy và dùng toàn lực mà đứng dậy nhưng đã bị hắn ta nắm lấy tóc tôi, bởi vì tôi đã bị thương rồi, cộng thêm việc bị hắn ta dùng sức năm lấy nên tôi cảm thấy như da đầu tôi đã bị kéo ra vậy, đau như chết đi sống lại.

“Đúng vậy, Lý Nhã Hàm, cô cũng biết nó đáng sợ đúng không? Tất cả đều do người đàn ông Đường Kiêu của cô gây ra đói”

Đường Kiêu? Anh ấy đã làm gì chứ?

Tôi sợ hãi đến mức trốn về phía sau: “Khương… Khương Chí Cang, anh bình tĩnh một chút, chúng ta dù sao cũng từng làm vợ chồng hai năm, trong khoảng thời gian đó… tôi đối với anh thế nào anh biết mà, anh… anh không thể đối xử với tôi như thế.”

Hắn ta cười lớn: “Không thể đối xử với cô như thế sao? Cô dám nói lúc Đường Kiêu phái người đến hành hạ tôi cô không biết! Bây giờ mới nói niệm tình cũ sao? Muộn rồi!”

Tôi đã hiểu vì sao khoảng thời gian này hắn không đến làm phiền tôi nữa, thì ra là anh ấy đã trả thù cho tôi.

Nhưng bây giờ thì tôi đang thấy rất loạn: “Không… không phải như thế đâu…”

“Không phải như thế? Lúc cô hại chết mẹ tôi sao không nghĩ đến ngày hôm nay? Cô biết cái gì gọi là trả đũa chứ?


Tôi phải đem những gì Đường Kiêu gây ra cho tôi từng món từng món trả lại trên người cô! Khiến cô sống không bằng chết…”

“Đùng!”

Lúc hắn ta tiến đến gần thì tôi đang tìm kiếm mọi thứ có thể dùng để phản kích.

Trong lúc hoảng loạn thì tôi sờ thấy cái búa của hắn, tôi tranh thủ lúc hắn không để ý mà phang cái búa vào đầu hắn ta.

Lợi dụng lúc hắn đang ôm lấy mặt, tôi dùng hết sức mạnh còn lại đẩy cửa xe chạy ra ngoài.

“Cứu mạng… Bớ người ta, cứu mạng!!”

Tôi vừa chạy vừa la hét nhưng xung quanh rất hoang vắng, giống như là một nơi hoang phế vậy, giấy báo và quần áo rách vương vãi khắp nơi, không khí âm u rất đáng sợ, đến đường cũng không có.

Rốt cuộc đây là nơi nào?

Tôi hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ biết chạy thục mạng, đầu cũng không dám quay lại đến khi vấp phải thứ gì đó mà té đến xây xẩm của người.

Tôi vội quay đầu lại và thấy hắn ta đang kéo cửa xe đi ra, hắn ta đang tiến về phía tôi và liên tục phát ra tiếng cười chói tai, khuôn mặt nham nhở của hắn giống như là những con quỷ ở mười tám tầng địa ngục vậy.

“Lý Nhã Hàm, cô bỏ cuộc đi, đây là một tòa nhà bỏ hoang, sẽ không có ai tìm đến đâu, hôm nay cô chết chắc rồi, ha ha ha ha…”