Tôi cảm thấy dạo gần đây có chút không thuận lợi, làm gì cũng bị trắc trở, đến việc đi làm trễ vài phút cũng bị cái cô Châu Vũ Dao này bất được?
Đúng là số hạn không tốt mà.
Tôi cứ giống như là năm xưa bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp học sinh trốn học vậy, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đó mà chờ đợi lời giáo huấn của “cô giáo”.
“Theo quy định của công ty thì đi trễ sẽ bị trừ tiền chuyên cần, cô có biết không?”
Cô này đúng là độc ác, vừa mở lời đã muốn trừ chuyên cần tôi, tôi đạp trúng đuôi cô ta sao?
Tất nhiên là các đồng nghiệp khác cũng nhìn ra ác ý của cô ta nên đều đưa ánh mắt thông cảm nhìn về phía tôi, trong đó có cả ánh mắt cười thầm và cả ánh mắt ngạc nhiên nữa.
“Cô Châu, bởi vì buổi trưa tôi phải ra ngoài làm việc với Đường tổng nên mới trễ giờ, chẳng phải cũng là lý do chính đáng sao?”
“Ý của cô là tôi không nên trách phạt cô sao? Hay là tôi nhớ sai quy định của công ty mà phạt oan cho cô?”
Chà, cô ta thật biết cách luồn lách đó, sao cô ta lại không đi làm phiên dịch chứt Tôi tức đến nghiến răng ken két nhưng cũng chỉ có thể nín nhịn nhìn cô ta trừ tiền chuyên cần của tôi mà lòng đau như cắt vậy…
Sau khi gây sự với tôi xong, cái biểu cảm của Châu Vũ Dao có sự cao quý xen chút nham hiểm, cô ta cứ thế vui vẻ mà đi tìm Đường Kiêu.
Tôi không biết hai người họ trong phòng xì xầm cái gì mà khi cô ta bước ra, khuôn mặt trông tươi tắn như mùa xuân, giống như là đang động tình mà mỉm cười rời khỏi.
Tôi không biết cô ta có biết quan hệ của tôi và Đường Kiêu không, nếu như biết thì tôi nghĩ cô ta sẽ không trưng ra biểu cảm như thế này đâu.
Nhưng mặc kệ, không phải là của mình thì không nên mơ tưởng, cho dù quan hệ của cô ta và Đường Kiêu có tệ hơn đi chăng nữa thì cô ta cũng là vợ chưa cưới của anh, còn tôi thì dù quan hệ với anh tốt cỡ nào cũng chỉ là người tình mà thôi, có thể so sánh được sao?
Từ lúc Châu Vũ Dao trừ toàn bộ tiền chuyên cần của tôi thì những “ông tám bà tám” trong công ty đều bắt đầu quan tâm đến tôi, họ hay lôi kéo tôi cùng họ tám chuyện, từ chuyện minh tinh đến chuyện trong nhà, thật là náo nhiệt.
Nhưng tôi cũng biết tôi không phải chỉ là nghe thôi, muốn từ miệng họ nói ra những thông tin có giá trị thì tôi phải kể ra những nội dung bùng nổ mới được, nhưng tôi đó giờ vẫn kiệm lời, muốn tôi nói ra những chuyện riêng tư thì tôi thật sự là làm không được.
Sau khi tám chuyện với tôi vài lần, thấy tôi phản ứng chậm chạp, luôn trưng ra bộ mặt khó ưa nên họ đều mất hứng mà không đến tìm tôi nữa.
Thế là tôi được thanh tịnh chút, tôi gục xuống bàn làm việc nghỉ ngơi, chơi vi tính, cảm giác thật là thoải mái.
Chớp mắt một cái là đến cuối tuần, ở nhà chán quá nên muốn ra ngoài chơi, vừa định ra khỏi cửa thì Đường Kiêu tới, anh ta nói nào là đi chung sẽ vui hơn nên đã đi theo tôi.
Tôi mặc kệ anh ta, anh ta thích thì cứ đi theo. Tôi cũng muốn cho anh ta thấy là †ôi không có người đàn ông khác bên ngoài.
Phụ nữ ra đường thì chỉ có đi mua quần áo, mua mỹ phẩm và ăn uống thôi nhưng hôm nay tôi không hiểu sao lại rất muốn đi xem phim. Đường Kiêu ở bên cạnh tôi nên đã gây nhau chỉ bởi không biết nên xem phim kinh dị hay phim tình cảm.
Anh nói con gái ai mà đi xem phim kinh dị chứ, bộ không sợ tối ngủ không được hay sao, tôi thì cãi rằng phim tình cảm chính là một bộ phim kinh dị, coi thì thấy đẹp đó nhưng thực tế là trong đó đều tồn tại những điều kinh tởm.
Có lẽ thấy tôi đang kích động nên anh đã dịu dàng nói với tôi.
“Chỉ là hôn nhân thất bại thôi mà, dù gì cũng đã ly rồi, cô phải trân trọng thứ trước mắt chứ.”
Tôi bây giờ có gì để giữ chứ, nếu không phải là anh ta cản trở thì tôi và Hà Phong đã sớm thành đôi rồi.
Nhưng tôi biết bây giờ tôi có cãi cũng vô ích, tôi chỉ biết nói lớn là tôi muốn xem phim kinh dị, có lẽ anh thông cảm với hoàn cảnh của tôi nên đã đồng ý với việc đi xem phim kinh dị.
Đường Kiêu đã mua xong vé, tôi đột nhiên muốn ăn bỏng ngô nên đã đi đến quầy ăn uống, nào ngờ nhiều người mua bỏng như vậy nên chỉ có thể đứng xếp hàng, vừa đứng thì có người đụng vào vai tôi và chen vào phía trước.
Tôi nhăn mày, dám chen hàng sao?
Nhìn bóng lưng người phụ nữ này thì xem ra không đẹp đẽ gì, cô ta mang giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn tôi. Tôi tiến lên vỗ vào vai cô ta, khi cô ta quay mặt lại thì thiện ý của tôi hoàn toàn biến mất.
Rất tốt, Dương Hân.
Tôi đang tìm cô ta thì kết quả cô ta tự mình đi đến sao?
“Vị tiểu thư này, chẳng lẽ ba mẹ cô không dạy cô sao? Mua đồ thì phải xếp hàng”
Tôi cố ý nói thật lớn tiếng nên những ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía này.
Mặt cô ta trắng bệch, giả vờ tội nghiệp quay qua nhìn tôi: “Xin lỗi cậu Nhã Hàm, ba mẹ tớ đúng là không dạy tớ không được chen hàng nhưng dù sao cũng hơn việc cậu làm người thứ ba chứ.”
Tôi là người thứ ba thì cô ta là cái gì?
Tôi nhìn xung quanh, đám người hiếu kỳ vẫn chưa rời khỏi mà tụ tập lại để xem phim hay.
Tôi hắng giọng.
“Đúng đó, người tớ thích dù gì cũng chưa kết hôn, còn hơn cậu lại đi ngoại tình với người đàn ông đã có vợ, à đúng rồi, lần trước vợ ông ta đánh cậu bị thương đúng không? Công việc của cậu thì sao? Tìm được việc mới chưa?”
“Lý Nhã Hàm!” Cô ta tức đến đỏ cả mặt, giây tiếp theo thì một cái tát đã giáng thật mạnh vào mặt tôi.
Tôi giận đến đỏ cả mắt, đáng chết, cô ta dám đánh tôi sao.