Chậc? Anh ấy lại muốn làm gì đây?
“Đường…”
Tôi chưa nói lời nào thì đã thấy anh làm động tác cởi cà vạt, trong lòng tôi đã cảm thấy sợ hãi.
Anh ta điên rồi? Trời sáng trưng như vậy mà muốn làm chuyện đó sao?
“Đường Kiêu, anh… anh không thể làm thế được, anh là một ông tổng, anh phải chú ý hình tượng, nếu mà bị cảnh sát bắt được thì…”
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh: “Nói không chừng ngày mai sẽ lên tin tức trang đầu đó!”
Khuôn mặt Đường Kiêu đanh lại, đến một nụ cười xã giao cũng không cho tôi.
“Tôi chỉ là đang kiểm tra xem người phụ nữ của tôi có bị người khác chạm vào không thôi, cản trở đến ai chứ?”
À… Ra là như thế sao.
Cái tên khốn này tưởng đêm qua anh ta không có nhà nên tôi lén ra ngoài kiếm nhân tình sao, anh ta nghĩ tôi là ai? Tôi giống anh ta thấy phụ nữ xinh đẹp thì muốn lên sao?
Tôi bực mình nên hạ thấp giọng mà hỏi anh: “Trong mắt anh tôi là con người như thế sao?”
Nhưng anh ta mặc kệ mà bắt đầu tiến tới và cởi áo tôi ra.
Hôm nay tôi mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, ở dưới là cái váy ôm nên có chút gò bó, có lẽ vì có quá nhiều nút và rất khó cởi ra nên anh đã chồm cả người lên đùi tôi và dùng hai tay để cởi đồ tôi ra.
Tôi giống như là đang bị làm nhục vậy, mặt nhanh chóng đỏ cả lên, dùng sức đẩy anh ra, đẩy không được thì tôi tát anh một cái thật mạnh, tôi cũng không biết mình lấy cái gan đó ở đâu ra. Anh trợn mắt nhìn tôi, ánh mắt rực lửa.
Nhưng khoảnh khắc này tôi không thể nghĩ nhiều như vậy, tôi có một tính khí kỳ lạ là không thể chịu đựng được người khác vu oan tôi.
Nếu tôi thật sự có làm thì khi anh trừng phạt tôi thì tôi sẽ thấy chột dạ nhưng tôi không có làm mà anh ta lại cố đổ lên đầu tôi thì tôi tuyệt đối không thỏa hiệp.
“Đường Kiêu, cái tên khốn này! Bản thân anh “bắt cá hai tay” thì thôi đi, bây giờ anh lại nghĩ tôi cũng giống như anh sao?
Anh nghĩ trong lúc anh và Châu Vũ Dao ân ái thì tôi và Hà Phong cũng như thế sao? Tôi bên anh lâu như thế, anh nghĩ tôi là phụ nữ lẳng lơ như vậy sao!”
Nói thật thì đây là lời nói nặng nhất tôi nói qua với anh, nếu như không phải là tâm trạng tôi bị áp bức quá thì tôi cũng không có dũng khí mà cãi nhau với anh.
Người xưa có câu “Thà đắc tội với quân tử chứ đừng đắc tội với tiểu nhân”, và Đường Kiêu chính là cái tên “tiểu nhân” đó.
Tay anh lẽ ra đã cởi cái áo được một nửa rồi, chỉ sót lại vài cái nút thôi nhưng anh đã đột ngột ngừng tay lại.
Tôi biết là anh đang tức giận, dù sao thì bao nhiêu năm nay Đường Kiêu cũng sống trong sự cung phụng, không ai dám lớn tiếng với anh bao giờ nhưng bây giờ tôi lại quát vào mặt anh ta.
Quả nhiên anh ta lạnh lùng nói: “Được, cô không phải là phụ nữ lẳng lơ, nhưng tôi cũng không phải là con ngựa giống, tôi không có quan hệ với Châu Vũ Dao, cô có phải là đang vu oan tôi không?”
Cái gì? Anh ta và Châu Vũ Dao không có gì xảy ra sao?
“Tôi tin anh mới lại đó.”
Cho dù là tôi đã vu oan cho anh nhưng tôi biết tôi mắng anh thì thể nào anh cũng không dễ dàng buông tha tôi, bây giờ tôi đã trèo lên lưng cọp nên chỉ có thể giả vờ tức giận không tin lời anh nói, dùng sự phẫn nộ để che lấp đi sự hổ thẹn trong lòng.
“Không tin? Được, ông đây sẽ chứng minh cho cô thấy!”
Anh dùng sức mà kéo áo của tôi ra, tiếp tục động tác lúc nấy, anh mạnh bạo mà tiến vào khiến tôi đau đến phát khóc…
Sau khi kết thúc cuộc ân ái thì anh ta lại quay trở lại bộ dạng thư sinh thường thấy, ánh mắt nhìn thẳng phía trước và khởi động xe.
Tôi ngả đầu vào ghế, cả người tôi kiệt sức còn anh thì chỉ im lặng lái xe, trải qua khoảng năm phút thì anh chịu không nổi nên quay mặt về phía tôi.
“Buổi chiều cô khỏi đi làm, bộ dạng này của cô sẽ khiến người trong công ty nói ra nói vào đó.”
Tôi xoay tấm gương chiếu hậu về phía mình và giật mình một cái.
Đường kẽ mắt và mascara buổi sáng tôi vẽ đã trôi hết vì nước mắt, vết son môi xung quanh miệng bị lan ra hết, nhìn cứ như nhân vật “Như Hoa cô nương” trong phim của Châu Tinh Trì vậy.
Tôi hít hít mũi và dùng giọng mũi để quát anh: “Bộ dạng tôi ra sao thì liên quan gì đến anh chứ? Tôi trở ngại đến anh sao?”
Chỉ là một câu giận dỗi nhưng anh ta lại vì vậy mà tức giận, anh ném cho tôi một cái sắc mặt trông rất khó coi: “Được thôi, buổi chiều tiếp tục đi làm.”
Nói rồi anh trực tiếp đưa tôi về chung cư.
“Ủa… không phải là về công ty sao?”
“Cho cô về tẩy trang đó.”
MỚI”
Cái tên khốn này.
Tồi tệ hơn là anh ta ném tôi về nhà rồi thì đã lái xe bỏ đi, còn tôi phải tự bắt xe đến công ty.
Cứ thế mà tôi quay về công ty, bởi vì Đường Kiêu cố ý trả thù nên khiến tôi đi trễ mười phút, khi tôi đang thở hổn hển chạy về văn phòng thì có một bóng dáng đã đứng ở trước cửa.
“Sao bây giờ mới tới? Cô tới trễ rồi có biết không?”