Tôi quay đầu lại nhưng lại nhìn thấy một gương mặt xa lạ.
“Anh là…”
Tôi ngơ ngác nhìn gương mặt to bè bóng dầu kia, trong đầu đang không ngừng nhớ lại tôi có gặp qua người này chưa.
Nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ gì cả.
“Nhã Hàm, cậu không nhớ sao? Tớ là bạn học của cậu, Hiểu Đông đây.”
Hiểu Đông? À, tôi nhớ ra rồi, hèn gì mà tôi thấy cậu ấy trông rất quen, thì ra là Quách Hiểu Đồng, truyền kỳ khóa trước của tôi, nhưng… cậy ấy tìm tôi có việc gì chứ?
Tôi nhớ là giữa tôi và cậu ấy ngoại trừ vài lần gặp gỡ trong hoạt động tập thể thì không có giữ liên lạc gì.
Tôi cười ngượng: “À… cậu tìm tớ có việc gì?”
“Lý đại mỹ nhân của tôi ơi, chẳng lẽ không có việc gì thì không được hẹn cậu ra ngoài sao?”
Chết tiệt! Thì ra người gửi tin nhắn cho tôi là người này sao? Làm sao mà cậu ấy có số điện thoại của tôi chứ?
Trong lúc tôi còn đang bối rối không hiểu chuyện gì thì Quách Hiểu Đông đã ngồi xuống bên cạnh tôi, không gấp gáp giải thích gì mà bắt đầu khơi chuyện với tôi.
“Nhã Hàm, cậu đúng là ngày càng đẹp đó, người ta nói phụ nữ từng trải rất có sức hút, cậu so với lúc xưa thì bây giờ thu hút hơn nhiều.”
Nghe xong lời cậu ta thốt ra mà tôi lạnh cả sống lưng.
“Chuyện đó… không biết làm thế nào mà cậu có số điện thoại của tớ vậy?”
Bằng trực giác của tôi thì tôi đã sớm có đáp án nhưng tôi vẫn không cam tâm, tôi muốn chính tai nghe cậu ta nói ra mới được.
“Là Dương Hân nói cho tớ biết đó, cô ấy đúng ta cô gái rất nhiệt tình, nếu không phải cô ấy thì tớ cũng không biết là trong lòng cậu vẫn chưa thể nào quên được tớ… Nói thật thì, Nhã Hàm, tớ cũng rất thích cậu, nếu chúng ta đều có cảm tình với nhau thì hãy đến với nhau đi…”
Cái cậu Quách Hiểu Đông này càng nói càng kích động, nước bọt cũng sắp phun hết ra, thậm chí cậu ta còn định nắm lấy tay tôi nhưng bị tôi tránh né.
Tôi nói làm thế nào mà cậu ấy lại có số tôi được chứ, quả nhiên là bị người bạn thân ngày xưa bán đứng rồi.
Dương Hân chết tiệt lại dám dùng chiêu nham hiểm như vậy với tôi, còn nói là tôi chưa quên được Quách Hiểu Đông nữa chứ.
Tôi hít sâu một hơi rồi từ từ đứng dậy, dùng thái độ nghiêm túc nhìn cậu ta và nói: “Hiểu Đông, tớ nghĩ là cậu đã hiểu lầm rồi”
Cậu ta ngỡ ngàng đến mức những nốt mụn trên mặt muốn phát sáng cả lên: “Cái gì chứ, lúc đi học cậu còn lén gửi thư tình cho tớ mà, cậu vì tớ làm nhiều chuyện như thế thì tớ làm sao mà nỡ từ chối tấm lòng cậu được?”
“…Cậu yên tâm, bây giờ tớ đã là phó giám đốc của một công ty mậu dịch rồi, tớ hoàn toàn có khả năng nuôi cậu.”
Nói rồi cậu ấy lấy ra một bức thư tình, chắc đây là thư tình “tôi” đã viết cho cậu ấy.
Nhìn thấy tờ giấy này tôi tức đến run người.
Cô ta còn dám lén ghi thư tình cho cậu ấy, sức chịu đựng của tôi đã đạt đến mức người thường không thể nhịn được nữa rồi.
“Tớ nghĩ là cậu hiểu lầm rồi, tớ chưa từng viết thư tình cho cậu, cũng chưa từng thích cậu, đó đều là Dương Hân gạt cậu, cô ta muốn cậu bẽ mặt thôi…”
Không còn cách nào cả, nếu tôi không nói sự thật ra thì tên này sẽ càng nói càng quá đáng, có khi còn biến thành tôi khóc lóc muốn leo lên giường cậu ta nữa?
Con tiện nhân Dương Hân này, làm tổn thương tôi không được nên tìm mọi cách để bêu xấu tôi, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Trong lúc cậu ta còn hoang mang, tôi nhanh chóng cầm túi xách lên đi, mới đi hai bước thì bị cậu ta nắm lại.
“Lý Nhã Hàm, cô giả vờ thanh cao gì trước mặt tôi chứ, tôi dù tệ cỡ nào cũng còn hơn người chồng cũ đồng tính của cô chứ?”
Tôi cứng đờ cả người và nghiến răng ken két.
Cô bạn thân Dương Hân của tôi quả là có lòng, chuyện riêng tư của tôi cô ta chỉ còn thiếu điều muốn đăng lên bản tin thời sự thôi chắc?
Thấy sắc mặt tôi khó coi nên cậu ta đắc ý: “Cô là người như thế thì còn giả vờ gì nữa? Vậy đi, niệm tình cũ của chúng ta thì cô ngủ với sếp bao nhiêu tiền một đêm tôi sẽ trả gấp ba lần, cô thấy sao?”
Nói rồi hắn ta ra vẻ như là người chiến thắng đứng nhìn tôi, giống như là việc tôi ngủ với hắn là chuyện vinh quang lắm vậy, tôi còn phải quỳ xuống nhận ân huệ của hắn nữa! Tôi làm sao mà hạ tiện như vậy chứ!
Tôi lạnh lùng ôm lấy túi xách: “Không cần đâu, cậu tự giữ lấy tiền mà mua bao cao su đi.”
Nói rồi thì tôi nện đôi giày cao gót bước “cộp cộp cộp” xuống lầu, bởi vì trong lòng bực mình nên tôi đụng phải ai cũng không chú ý.
“Nhã Hàm? Tại sao cậu lại ở đây?”
Giọng nói người đàn ông rất quen thuộc giống như là sét đánh ngang tai, tôi nhanh chóng ngẩng đầu lên, trước mắt là đôi mắt trong veo mà đượm buồn như hồ nước đóng băng chớm xuân, vừa bình lặng vừa điềm tĩnh.
“Hà Phong… tại sao cậu ở đây?”
Bây giờ đang là thời gian đi học về, những đôi nam nữ chen lấn nhau đi đi lại lại, chúng tôi bị đồn trong đám người giống như là hình ảnh trong phim điện ảnh.
Cậu ấy cười, nụ cười ấm áp tựa ánh nắng mặt trời chói lọi làm tôi mờ cả mắt.
“Tớ vừa đi ngang qua, đột nhiên nghĩ đến việc ngày xưa cậu rất thích uống cà phê đen ở đây nên vào, không ngờ lại gặp cậu”
Tôi ngạc nhiên, chuyện đã trôi qua bao lâu nay nhưng cậu ấy vẫn còn nhớ.
Lễ nào đây là định mệnh an bài sao?