Sự có mặt của Hà Phong khiến nhiều bạn nữ kích động, tất nhiên là bao gồm cả tôi và Dương Hân.
Cậu ấy vẫn như ngày xưa, sạch sẽ điển trai, dấu vết của thời gian hoàn toàn không lưu lại trên mặt cậu ấy.
Cậu ấy mới là mặt trời thật sự, không chỉ tướng mạo xuất chúng, tài hoa cũng đứng nhất đứng nhì. Năm xưa có người từng ghẹo chúng tôi là tài tử giai nhân của hệ phiên dịch, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể so sánh được với cậu ấy.
Hà Phong và tôi không giống nhau, cậu ấy có nhân duyên rất tốt, hoàn toàn không có sự kiêu ngạo làm giá. Vì vậy nên tôi luôn ngưỡng mộ cậu ấy, thậm chí là từ ngưỡng mộ thành ái mộ. Chỉ là tôi chưa kịp biểu lộ lòng mình thì anh đã lắng lặng đi ra nước ngoài rồi.
Cậu ấy nhìn quanh phòng và đi đến chỗ trống bên cạnh tôi, hỏi tôi có thể ngồi cùng không. Cậu ấy vẫn như ngày xưa, nụ cười rất dịu dàng.
Cậu ấy vừa nói xong thì có người đã cười ồ lên như đang xem kịch vậy.
Tôi cười rồi nói được.
Nếu là tôi của ngày xưa thì lúc này tôi đã đỏ cả mặt nhưng thời gian trôi đi, tôi đã không còn là người con gái đơn thuần của ngày xưa nữa.
Có điều tôi có thể cảm nhận được Dương Hân đang hướng ánh mắt không mấy thiện cảm về phía tôi.
Bữa cơm ăn đến một nửa thì không biết ai bày trò mà bắt đầu nhắc đến chuyện ngày xưa người nào thích người nào khi học đại học.
Tôi lằng lặng ăn cơm và không có ý định tham dự nhưng vẫn không may bị điểm tên.
Người đàn ông đó là bạn cùng bàn với tôi lúc học đại học, cậu ấy xem ra đã uống rất nhiều rượu, cậu ấy cầm ly rượu loạng choạng đi về phía tôi với khuôn mặt đỏ lựng.
“Lý Nhã Hàm, năm xưa tớ theo đuổi cậu lâu như vậy mà cậu vẫn không đồng ý, thật là tức giận mà.” Tôi cười ngại ngùng mời cậu ta một ly.
Không khí ngày càng nóng lên, mọi người không còn tập trung vào việc ăn mà người thì lo trêu ngẹo, người thì lo uống rượu, như quay về lúc học đại học.
Đến người đó giờ luôn trầm lặng như Hà Phong cũng rót ly rượu nói là mời tôi.
“Bạn học Lý Nhã Hàm, đã lâu không gặp.
Ánh mắt cậu ấy như có ánh sao khiến tôi không để dời cái nhìn ra khỏi.
Ngơ đi một lát, tôi mới nở nụ cười, cầm lấy ly rượu và cụng ly với anh. Tiếng cụng ly nghe lanh canh vui tai, tôi ngẩng đầu và uống hết cả ly rượu.
Dương Hân thấy cảnh tôi và Hà Phong như trùng phùng sau bao ngày thì chịu không được, bèn lấy ly rượu lên mà mời cậu ấy một ly.
Lúc đi học chỉ có một mình tôi biết cô ta yêu thầm Hà Phong. Lúc đó tôi còn rất khổ não bởi vì tôi cũng có hảo cảm với cậu ấy.
Hà Phong gật đầu một cách lãnh đạm, thậm chí còn không cụng ly với cô ta, chỉ là uống một ngụm ứng phó mà thôi.
Dường như cô ta cảm thấy bị mất mặt nên không biết phải nói gì mà chỉ cười khan hai tiếng.
Tôi cười thầm trong lòng, tôi cười nhạo cô ta năm xưa yêu thầm Hà Phong, thậm chí mỗi ngày đều đến thư viện để giả vờ đụng mặt cậu ấy.
Tôi nhìn bộ dạng tủi thân của cô ta, xem ra bây giờ trong lòng cô ta vẫn còn lưu luyến Hà Phong.
Tôi tính toán trong lòng, đây là cơ hội tốt để đả kích Dương Hân.
Tôi mỉm cười mà vui vẻ trò chuyện với Hà Phong, tôi hỏi cậu ấy năm xưa sao lại im hơi lặng tiếng ra nước ngoài vội vàng như vậy.
Cậu ấy ngơ đi một lúc rồi giọng nói không được tự nhiên lắm: “Cậu không biết chuyện tớ ra nước ngoài sao?”
Tôi lắc đầu ngơ ngác, còn cậu ấy thì nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
Tôi quả thật là không biết chuyện cậu ấy ra nước ngoài, thậm chí trước khi đi một ngày cậu ấy vẫn còn hẹn tôi ra ngoài. Vì vậy nên khi biết cậu ấy đã đi rồi, tôi đã kinh ngạc rất lâu.
“Tớ chưa từng nghe về việc cậu đi nước ngoài, sao cậu lại đi đột ngột vậy?”
Tôi không cam tâm, nếu ngày đó cậu ấy không đi thì có thể tôi sẽ tỏ tình với cậu ấy, cho dù bị từ chối thì cũng không hối tiếc.
Mặt cậu ấy có chút khó chịu và nhìn về phía Dương Hân: “Tớ tưởng cậu biết, còn chờ cậu ở sân bay rất lâu nữa nhưng rốt cuộc cậu cũng không đến tiễn tớ.”
Tôi ngơ ngác hồi lâu, cậu ấy đợi tôi tiễn sao?
Tôi còn chưa mở miệng nói thì Dương Hân đã ôm lấy bụng quỳ xuống nói đau bụng.
Hà Phong nhăn mặt lại, hỏi Dương Hân có cần nghỉ ngơi một lúc không.
Biểu cảm của cô ta trông rất đau khổ, cô ta gật gật đầu nên Hà Phong đã đỡ cô ta ngồi lên ghế sô pha.
Tôi ngẩn ngơ nhìn bóng dáng của Hà Phong mà lòng tràn đầy suy nghĩ. Hà Phong là người rất dịu dàng, cho dù là đối với ai thì cậu ấy cũng không từ chối giúp đỡ.
Đợi cậu ấy quay lại thì Tiểu Lệ đã hô hào mọi người đi hát hò và tiếp tục uống rượu.
Tôi nhìn Hà Phong nhưng không nói lời nào mà cùng mọi người đi KTV.
Không khí trong phòng KTV có chút kỳ lạ, ánh đèn không biết có phải cố tình hay không mà trông rất u ám. Cộng thêm mọi người đều uống rượu nên không khí trông rất ám muội.
Tôi ngồi trong góc, thấy có chút khó chịu nên muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Vừa ra khỏi phòng thì đụng mặt Dương Hân vừa đi từ nhà vệ sinh ra.
Cô ta liếc tôi một cái, lớp trang điểm trên mặt lại đậm lên một chút, xem ra là mới dặm thêm phấn rồi.
Tôi nhướn nhướn đôi mày: “Sao, muốn quay về tìm Hà Phong sao?”
Như bị tôi nói trúng nên cô ta rất tức giận: “Lý Nhã Hàm, cô chẳng phải cũng thế sao?”
Tôi chưa mở miệng thì cửa phòng đã mở ra, Hà Phong bước đến gần.
Cậu ấy nhìn Dương Hân, ngữ điệu không mấy tốt.
“Dương Hân, câu nói vừa nãy của cô là có ý gì?”