Giọt Tình

Chương 32: Đã báo thù rồi






Trong mắt tôi thì mẹ chồng tôi là một người phụ nữ kiên cường. Nghe nói năm xưa lúc bà sinh Khương Chí Cang bị khó sinh, ba chồng lại không bên cạnh nhưng bà vẫn cắn răng vượt qua được.

Nhưng bây giờ bà lại ngồi đờ ra trên ghế sô pha, ánh mắt vô hồn như dòng nước chết.

“Tôi luôn không hiểu, chúng ta cùng là phụ nữ mà bà lại không chút đồng tình với hoàn cảnh của tôi. Ngày xưa tôi nghĩ là do bà muốn bảo vệ con trai thôi, nhưng bây giờ… thì tôi đã hiểu rồi.” Không ngờ lại có ngày tôi lại nắm được điểm yếu của bà ta, nhìn khuôn mặt này tôi thấy thật sảng khoái.

Bà ta liếc tôi một cái: “Cô thì hiểu cái gì?”

Giọng điệu bà ta lúc này không còn hùng hổ mà yểu xìu đi trông thấy, khác hoàn toàn với ngày xưa.

“Người chồng thích đàn ông thì đã đành, đến con trai cũng thích nốt. Người vợ và người mẹ như bà thật là đáng thương đó” Tôi cười nhạo bà ta như bà ta đã từng.


“Bà rõ ràng biết chồng mình chỉ thích đàn ông mà lại còn phải suốt ngày lấy lòng. Nào ngờ cho dù bà có ân cần cỡ nào thì người ta cũng không cần.” Bộ dạng tàn tạ của Vương Thục Phấn khiến tôi cảm thấy hưng phấn, tôi rất muốn xem bộ dạng sụp đổ của bà ta trông như thế nào.

Bà ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt vặn vẹo: “Cô nghĩ tôi như cô, kết hôn rồi vẫn không chung thủy với chồng mà ra ngoài ăn vụng sao?”

Haha, đây là lần đầu tôi nghe một người nói về chuyện ở góa một cách thanh cao thoát tục như vậy, tôi chả biết bà ta bày bộ dạng thanh cao đó ra cho ai xem.

Tôi cười lạnh lùng, trong đôi mắt không có lấy chút đắn đo: “Bà giữ cái bài vị trinh tiết đó, nhưng chồng bà thì đêm đêm ăn vụng, đã vậy… lại là ăn vụng với đàn ông!” Vương Thục Phấn có lẽ không hiểu hôn nhân là do cả hai cùng nhau vun đắp, nếu chỉ có một mình bà ta cố gắng thì không thể nào hạnh phúc được. Vả lại sự cố gắng của bà ta chỉ là đàn gảy tai trâu, dã tràng xe cát mà thôi.

Bà ta tức đến lộn cả ruột gan, ngực run lên do hơi thở gấp gáp, trông thật buồn cười.

“Tôi nghĩ tôi đã thảm rồi, không ngờ… bà còn thảm hơn cả tôi. Tôi chỉ bị lừa hai năm còn bà thì cả đời cũng rút ra không được. Bà làm bảo mẫu miễn phí cho người ta cũng thôi đi, lại còn cam tâm tình nguyện làm công cụ sinh đẻ nữa, thật không biết nói bà là tội nghiệp hay đáng trách đây.” Tôi bĩnh tính buông ra những lời này, nhìn đồng tử giản nỡ của bà ta mà tôi vui sướng tột cùng.

Bà ta bị lời nói của tôi làm cho tức đến nói không ra lời, chỉ có thể chỉ tay vào tôi mà không thốt ra được lời nào.

Tôi nghĩ bà ta đã tê liệt rồi, đến nỗi sinh con cho một người không yêu mình, bây giờ còn muốn kéo tôi xuống nước nữa.

Tôi hận bà ta, rõ ràng là chúng tôi cùng cảnh ngộ mà bà ta lại độc ác đến như vậy, chỉ mong sao cho tôi cũng giống như bà ta.

Bà ta trợn to mắt, biểu cảm vô cùng đáng sợ. Bà ta muốn lao đến đánh tôi nhưng đột nhiên lại ôm đầu, nghiêng mình thì đổ rạp xuống đất.

Cho dù ngã xuống nhưng ánh mắt oán hận của bà ta vẫn không dời khỏi người tôi.

Tôi biết bà ta có thể đã bị xuất huyết não rồi, bệnh này nếu không cứu kịp thời thì rất dễ tử vong.

Trong lòng tôi vui sướng vô cùng. Tốt nhất là bà ta nên chết như vậy, nếu không tôi sẽ khiến bà ta phải chịu đau khổ gấp ngàn lần.


Tôi chậm rãi tiến lên trước mặt bà ta, tung thêm lời đả kích sau cùng: “Vương Thục Phấn, tôi sẽ để bà nếm trải cảm giác khi ba tôi đã bị bà làm cho tức chết.” Tôi mỉm cười và quay người đi, sau lưng tôi bà ta không thể buột miệng mắng chửi được nữa, thế này xem ra dễ chịu hơn nhiều.

Tôi lảo đảo bước đi trên đường, trời đang đổ mưa, giống như cơn mưa trong tang lễ của ba tôi.

Tôi cứ nghĩ sau khi trả thù rồi thì tôi nên cười mới phải nhưng không hiểu sao, nước mắt của tôi lại chảy dài trên gương mặt, cho dù lau cỡ nào cũng không khô.

Cảm giác sảng khoái sau khi trả thù thành công không kéo dài lâu, tim tôi giống như bị thiếu đi một miếng, máu như không ngừng chảy ra ngoài cho đến khi cạn khô.

Cảm giác giết người không cần đền mạng vốn không sảng khoái mà áp bức đến thở không ra hơi.

Tôi đột nhiên hy vọng Vương Thục Phấn đừng chết. Cho dù có hận bà ta thì tôi vân không nỡ hại một mạng người, dẫu tôi không trực tiếp gây ra.

Tôi thất thần lấy điện thoại ra và gọi 120, nhanh chóng nói xong thì cúp máy.

Cả ngày tôi đều trốn trong phòng run rẩy, cảm giác mà tên tội phạm giết người mang lại không cách nào vơi đi.

Tôi không biết cuộc điện thoại đó có cứu được Vương Thục Phấn không.

Đường Kiêu gõ cửa phòng tôi, hỏi rốt cuộc tôi bị sao vậy.

Tôi rúc vào trong chăn bịt tai lại, không nghe bất cứ lời nào của anh ta.

Cuối cùng thì anh ta chỉ có thể rời khỏi và căn dặn tôi hãy nghỉ ngơi cho khỏe.

Tôi đã nằm trên giường rất lâu, lúc điện thoại reo lên, tôi muốn tắt nó đi thì phát hiện đó là điện thoại của Khương Chí Cang.


Tôi đã xóa đi số điện thoại của hắn ta nhưng dãy số đã nằm long trong tôi rồi.

“Lý Nhã Hàm, nhất định là cô giết mẹ tôi, con tiện nhân này, tôi sẽ không để yên cho côi” Lời nói của hắn khiến tôi sợ hãi, sự kỳ vọng của tôi đã sụp đổ, Vương Thục Phấn chết thật rồi nhưng tôi lại ăn ngủ không yên.

Tại sao lúc bà ta hại chết ba tôi lại bĩnh tĩnh như vậy, tôi chỉ là trả đũa thôi mà, nhưng lại không an tâm được.

Tôi cắn chặt răng không để nước mắt và căn dặn tôi hãy nghỉ ngơi cho khỏe.

Tôi đã nằm trên giường rất lâu, lúc điện thoại reo lên, tôi muốn tắt nó đi thì phát hiện đó là điện thoại của Khương Chí Cang.

Tôi đã xóa đi số điện thoại của hắn ta nhưng dãy số đã nằm long trong tôi rồi.

“Lý Nhã Hàm, nhất định là cô giết mẹ tôi, con tiện nhân này, tôi sẽ không để yên cho côi” Lời nói của hăn khiến tôi sợ hãi, sự kỳ vọng của tôi đã sụp đổ, Vương Thục Phấn chết thật rồi nhưng tôi lại ăn ngủ không yên.

Tại sao lúc bà ta hại chết ba tôi lại bĩnh tĩnh như vậy, tôi chỉ là trả đũa thôi mà, nhưng lại không an tâm được.

Tôi cắn chặt răng không để nước mắt rơi.