**********
Chương 257 Mềm lòng rồi
“Gặp ai cơ?”
Tôi cảm thấy cách dẫn dụ này của anh khá thành công, ít nhất là đã khơi dậy được sự tò mò của tôi.
“Gặp vợ quá cố của anh.
Đào Cẩn nói câu này nghe rất bình thản.
Tôi quay đầu qua nhìn anh, bên ngoài sương mù dày đặc, Đào Cẩn ngồi ở bên cạnh tôi, ánh mắt anh như thể chứa muôn ngàn vì sao lấp lánh, trông rộng lớn và rất có chiều sâu, nó mang cảm giác từng trải trưởng thành của người đàn ông.
Thế nhưng anh lại rất cô đơn, trên vai anh đang gánh vác một gia đình không hoàn chỉnh và anh còn một cô con gái chưa tròn ba tuổi nữa.
Thật không hiểu vì sao vợ anh lại tự sát và bỏ lại người đàn ông tốt như anh cùng cô con gái ngoan ngoãn, chị ấy đành lòng sao?
Thật ra thì tôi rất tò mò nguyên nhân tử vong của chị ấy nhưng tôi biết, có một số người mà nỗi đau của họ giống như là khu vực bị lắp đầy b đạn vậy, chỉ cần đụng phải thôi thì sẽ khiến cả khu đó nổ tung lên hết.
Thôi thì đợi lần sau anh chủ động chia sẻ bí mật này cho tôi nghe vậy, mặc dù không biết có cơ hội đó hay không.
Tình cảm của tôi và Đào Cẩn chỉ còn lại thời hạn là ba ngày, tôi phải bù đắp cho anh trong khoảng thời gian còn lại này mới được.
Anh là người đàn ông rất tốt, khi tôi bên cạnh anh, anh chưa bao giờ ép buộc tôi chuyện gì cả, anh chăm sóc và bảo vệ tôi như đối với Tiểu Tuyết vậy, tôi thật sự rất cảm kích anh.
Thế nhưng cảm kích thì cảm kích, trái tim tôi vẫn chỉ toàn là hình bóng Đường Kiêu thôi.
Bây giờ anh đã nói rõ mọi việc với tôi rồi thì tôi phải quay về bên anh mới được, dù sao thì người tôi yêu cũng là Đường Kiêu.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, khung cảnh bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, cảnh sắc rất là nhàm chán, tôi lại là người rất dễ buồn ngủ, trong cái hoàn cảnh yên tĩnh thì sẽ dễ lim dim con mắt, chính vì thế mà thêm chút âm nhạc êm dịu trong xe thì tôi đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ thì tôi thấy hình như có người từ trong xe ôm tôi ra, qua không bao lâu thì đặt tôi xuống chiếc giường êm ái khiến tôi chìm vào giấc ngủ sâu lần nữa.
.
.
Ngày hôm sau khoảng năm giờ là tôi thức dậy, sau khi thức dậy thì bên ngoài còn chưa sáng hẳn, từ cửa sổ nhìn xuống thì đèn đường của cả khu vẫn còn sáng, xung quanh trắng toát không biết là sương mù hay là tuyết nữa.
Tôi vươn người một cái, trong lòng đang nghĩ thời gian bên cạnh Đào Cẩn chỉ còn vài ngày thôi nên tôi sẽ cố gắng để lại cho anh những hồi ức tốt đẹp nhất.
Tôi mang đôi dép lê ra tủ lạnh của phòng khách lấy đồ, tôi tìm thấy trứng gà và bánh mì, nghĩ lại thì trước đó thím Dư luôn làm cho chúng tôi món cháo sữa bò yến mạch sau đó thì thêm mấy cái trứng gà ăn cùng bánh mì, đây chính là đồ ăn sáng tiêu chuẩn ở nhà Đào Cẩn.
Tôi cũng chỉ là theo đường hươu chạy thôi, tôi mở điện thoại lên xem cách làm của cháo sữa bò yến mạch và bắt đầu thực hành.
Cũng may là con người tôi không vụng lắm nên khi làm việc nhà cũng ra dáng lắm, đợi có cảm giác rồi thì tôi mở chút âm nhạc lên vừa nghe nhạc vừa làm điểm tâm tình yêu cho anh.
Một tiếng sau thì chảo nấu chín, tôi lấy muỗng lên thử một miếng nhỏ thì thấy mềm và thơm, mùi vị cũng tạm được.
Vừa nghĩ đến việc mọi người vừa thức dậy là có thể ăn đồ của tôi làm thì tôi thấy rất vui và bắt đầu cười khúc khích lên.
“Nghe thím Dư nói hôm nay em làm bữa sáng tình yêu cho anh và Tiểu Tuyết hả?”
Một giọng nói dịu dàng đầy mê lực vang lên phía sau lưng tôi, ngay sau đó thì một đôi tay rộng vòng qua ôm lấy eo tôi.
Tôi hoang mang một giây rồi cười hỏi anh: “Đúng vậy, đột nhiên em muốn làm cơm cho mọi người để ai cũng biết rằng em là một tiểu tiên nữ đảm việc nhà giỏi việc khách chứ không phải bình hoa di động không biết làm gì đâu nha.
Đào Cẩn nở nụ cười và ghé sát vào tại tôi, hơi nóng khuôn mặt anh lập tức thông qua làn da trên mặt truyền tới.
Mặt tôi có chút đỏ, dù sao thì làn da người đàn ông này rất mịn, bởi vì buổi sáng vẫn chưa cạo râu nên phần râu ria lún phún có chút đâm vào da.
Vừa nghĩ đến việc sắp phải rời khỏi đây thì lòng tôi rất phực tạp, ôi, tôi không biết phải nói câu từ biệt như thế nào đây.
Lúc ăn sáng ngoại trừ một mình Tiểu Tuyết cứ hú hét không ngừng thì mọi người đều yên lặng mà ăn, trong lòng tôi có chuyện canh cánh còn Đào Cẩn cũng với bộ mặt rất nhiều tâm sự.
Ăn xong bữa sáng thì Đào Cẩn nhìn bầu trời bên ngoài, lúc này mặt trời đã lên rồi, sắc vàng của mặt trời chiếu rọi vào lớp tuyết trắng xóa trông rất là đẹp.
“Đi thôi, còn nhớ hôm qua anh nói gì với em không?”
Đào Cẩn mặc xong áo khoác và tiện tay lấy cái choàng cổ treo trên giá quấn cho tôi và thắt một cái nơ đơn giản, cả quá trình rất trơn tru như thể anh đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này lâu lắm rồi vậy.
Chiếc xe cứ thế chạy trên đường, qua khoảng nửa tiếng thì đến khu nghĩa địa ở ngoại ô thành phố.
Nơi này rất yên tĩnh, những cây ngô đồng cao lớn với những nhánh cây không lá, trên đó chỉ còn lại vài nhánh khô héo trơ trọi trông rất lạnh lẽo tĩnh mịch.
Sau khi bước xuống xe, tôi thấy có vài con chim sẽ đang kiếm ăn bên đường, chúng nhảy qua nhảy lại, vừa thấy người đến gần thì vỗ cánh bay đi và đứng ở phần mộ không xa nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Đây là lần đầu tiên tôi đến đây nên có chút lo lắng, mặc dù hôm nay tôi đi gặp người chết chứ không phải người sống nhưng chị ấy dù sao cũng là vợ trước của Đào Cẩn, cái chết của chị ấy là bí mật có sức hút lớn đối với tôi.
Tôi cứ thế mang theo những suy nghĩ phức tạp cùng Đào Cần đi đến bên một ngôi mộ.
Người con gái trên ngôi mộ trông rất trẻ, trong tầm hai mươi mấy tuổi thôi, ánh mắt to tròn long lanh như biết nói vậy.
“Trinh Nhi, anh đến thăm em đây, em và người đó ở dưới có khỏe không?”
Đào Cần đặt bỏ hoa cúc trong tay xuống, tôi hiếu kỳ dõi theo anh thì nghe thấy anh và người phụ nữ đó đang nói những chuyện vặt vãnh, đại khái là về Tiểu Tuyết, tôi nghĩ cũng phải thôi, họ chỉ có một cô con gái, không nhắc đến con bé thì nhắc đến ai bây giờ?
Đợi một hồi lâu anh cũng không nhắc đến tôi, mà tôi cũng không quan tâm lắm, dù sao tôi cũng sắp đi rồi nên tôi chỉ đợi anh trò chuyện với vợ cũ anh, còn mình thì yên lặng dõi theo.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến tôi rùng mình một cái, Đào Cẩn cũng đứng lên, khu nghĩa trang đầy những ngôi mộ khiến người ta thấy có chút lạnh lẽo.
Sau khi viếng xong vợ cũ anh thì tôi và anh quay về, anh đột nhiên dừng lại phía trước hút thuốc, khói thuốc phả lên bầu trời rồi tan biến đi trong bầu trời đầy tuyết.
Tôi yên tĩnh ngồi trên xe, Đào Cần cũng lên xe, đầu thuốc đỏ rực trông rất chói mắt.
“Anh.
.
.
trước đây chưa từng thấy anh hút thuốc”
Nghe tôi nói thế thì Đào Cần cười cười và vứt nửa điều thuốc còn lại qua cửa sổ.
“Chỉ khi rất buồn rất phiền não thì anh mới hút, thế nhưng từ khi có Tiểu Tuyết thì đây là lần đầu tiên đấy
Tôi gật gật đầu, điều này cũng dễ hiểu thôi, Đào Cẩn luôn là người bố đơn thân rất kiên cường mà, nhưng hôm nay chắc là lúc buồn nhất của anh ấy.
“Em muốn biết vì sao A Trinh chết không?”
.