Vừa nhìn thấy anh, mí mắt phải tôi giật giật, dự cảm không lành lẩn quẩn trong lòng tôi.
Đường Kiêu còn tìm đến tận công ty ư?
Anh vào văn phòng Đào Cần làm gì? Tôi không sao giải thích nổi.
Có lẽ chú ý tới một luồng ánh mắt quá nóng nhìn anh chằm chằm, Đường Kiêu lập tức xoay người lại, tóm lấy ánh nhìn của tôi.
Tôi sửng sốt, sau đó lập tức cúi thấp đầu, qua khoảng nửa phút, có một đôi tay thon dài chống trên bàn làm việc của tôi, bắt đầu gõ cộc cộc cộc.
Ngón tay đẹp như vậy, ngoại trừ Đường Kiêu thì còn ai được nữa?
Tôi tiếp tục chột dạ cúi đầu, giả bộ như chỉnh sửa tài liệu, nhưng lại bị anh cầm lấy tài liệu trong tay đi, ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh. "Này người đẹp, ngoại hình của cô đẹp quá, dịu dàng hiền thục, nét mặt tình tứ, vóc dáng thon thả, rất hợp lấy về nhà làm vợ."
Khóe môi tôi giật một cái, rất muốn dịu dàng triền miên tát anh một cái, rồi nhẹ nhàng nói chữ “cút”, một loạt động tác này đủ để biểu đạt sự chán ghét trong lòng tôi với anh.
Nhưng tôi không thể, tất cả đồng nghiệp xung quanh đều đang nhìn tôi, trong văn phòng Chủ tịch còn có Đào Cẩn, từng hành động của tôi có thể sẽ khiến bọn họ hiểu lâm.
Nhất là Đào Cẩn.
Trong đầu nhanh chóng tính đến tất cả hậu quả, tôi nặn ra nụ cười miễn cưỡng được coi là “dịu dàng” về phía Đường Kiêu. “Xin anh đừng tùy tiện nói đùa, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy."
Tôi cứ tưởng anh chỉ đùa giỡn một lát rồi thôi, ai ngờ anh còn tiếp tục mặt dày mày dạn đứng cạnh tôi, cười híp mắt hỏi tôi. “Người đẹp, em đang xem tài liệu gì vậy? Ai dà, toàn tiếng Anh à? Thật giỏi quá, những ông chủ mỏ than như bọn anh nhìn không hiểu đâu...
Ai có thể nói cho tôi biết, hôm nay rốt cuộc Đường Kiêu trúng cơn gió nào vậy?
Ông chủ mỏ than? Lúc trước ở châu Úc, anh nói tiếng Anh vô cùng trôi chảy đấy, bây giờ muốn làm gì đây? Chẳng lẽ năm nay thịnh hành vờ mù chữ sao?
Thấy tôi nhìn anh như gặp ma, Đường Kiêu vẫn cười tủm tỉm, có điều biểu cảm bây giờ của anh như thiểu năng trong mắt tôi vậy.
Tôi có phần tức giận, đưa tay muốn giành lại tài liệu từ trong ngực anh, dù sao xung quanh có hơn mấy chục đồng nghiệp đang nhìn đấy, anh dám ve vãn tôi giữa ban ngày ban mặt, không sợ bị sét đánh à?
Ai ngờ gần đây Đường Kiêu còn xấu xa thêm mấy cấp, thấy tôi muốn cầm tài liệu, anh đưa tay giơ cao qua đỉnh đầu, tài liệu ở bên trên, tôi cao một mét sáu mươi bảy, nhảy nhót ở trước mặt anh lấy đồ như tôm tép vậy. "Người đẹp, em cần không? Cần thì nói với anh, em không nói sao anh biết em cần được chứ?"
Tên khốn này, nói năng thô tục giữa ban ngày, cần, cần em gái anh ấy!
Tôi tức hổn hển đạp chân anh, cố ý giảm gót giày cao gót lên ngón chân anh, Đường Kiêu bị đau kêu gào, dáng vẻ ôm chân gào thét đó hài không thể tả.
Chưa được một lúc, bảo vệ đã đến, "mời" Chủ tịch Đường ra ngoài.
Có lẽ đời này Đường Kiêu chưa từng bị ai đổi xử như thế, hai ba bảo vệ túm cánh tay anh lôi ra ngoài, ánh mắt anh u oán, cực kỳ giống nàng dâu bị bắt nạt, khiến tôi nhìn mà không kìm được phì cười.
Đường Kiêu vừa đi, tất cả các đồng nghiệp giải tán, mặc dù thoạt nhìn như đang làm việc của mình, nhưng đến giờ cơm trưa, trước bàn làm việc của tôi chất đầy người. "Nhã Hàm, cô quen trai đẹp cực phẩm kia à?" "Nhã Hàm Nhã Hàm, cô ghê thật đấy, dám giẫm anh ấy, anh chàng đẹp trai như vậy, nếu là tôi đã chủ động nhào vào rồi, nếu tôi có tiền thì cũng bằng lòng vung cho anh ấy" "Nhã Hàm... Vì sao trai đẹp lại đi ra từ văn phòng Chủ tịch Đào vậy? Lẽ nào... Hai người bọn họ làm chuyện gì không thể nói bên trong? Ôi... Trời ạ."
Hủ nữ xung quanh đã bắt đầu suy đoán, có thể thấy xung quanh đã có một phần ba cô gái thích Đào Cẩn, còn có một phần ba là thích Đường Kiêu, còn lại một phần ba là hi vọng bọn họ "ở bên nhau".
Ha ha, không sợ hủ nữ biết hội họa, chỉ sợ hủ nữ có văn hóa.
Bọn họ hỏi một đống câu hỏi khiến tôi không biết làm thế nào, đành phải chọn một số câu trong đó để giải thích.
Vì để không xảy ra chuyện gì, tôi lựa chọn câu đơn giản nhất để giải thích, đành phải nói tôi không biết Đường Kiêu, vì sao anh làm vậy tôi cũng không biết, dù sao tôi cũng lấp liếm được trong dăm câu. "Phù. "
Sau khi các đồng nghiệp đi rồi, tôi không kìm được thở phào một hơi, rất có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Con người Đường Kiêu ra chiêu không theo lẽ thường, điên điên khùng khùng, khiến tôi bây giờ càng ngày càng nhìn không thấu anh, cả người bị anh đùa xoay vòng vòng, không biết mục đích của anh là gì...
Nếu tiếp tục như vậy, rốt cuộc nên làm gì đây?
Không được, tôi không thể ngồi chờ chết, tôi phải biết rốt cuộc Đường Kiêu tới làm gì mới được.
Tôi đang định đi tìm Đào Cẩn thì anh đã bảo thư ký tới gửi lời trước. "Chủ tịch Đào tìm cô."
Tôi sắp xếp tài liệu trong tay, sau khi làm xong mới đi đến văn phòng Chủ tịch gõ cửa.
Giọng Đào Cẩn ồm ồm bên trong: "Vào đi."
Tôi đẩy cửa ra đi vào, nhìn thấy Đào Cẩn đang ngồi trên ghế, sắc mặt không tốt lắm. "Sao vậy?"
Vừa thấy anh như này, tôi bèn đi lên hỏi chuyện, trực giác nói cho tôi biết, chuyện này không thoát khỏi liên quan với Đường Kiêu.
Quả nhiên, Đào Cẩn kéo tôi vào trong ngực, ôm thật chặt lấy tôi.
Tôi hơi ngày ra, cố gắng nhẹ nhàng hỏi anh: "Rốt cuộc là sao? Là vừa rồi Đường Kiêu nói gì với anh trong phòng sao?"
Tôi hiểu con người Đường Kiêu, vì đạt được mục đích có thể làm bất cứ điều gì, như vậy rốt cuộc anh đã nói gì với Đào Cẩn vậy?
Đào Cẩn nhỏ giọng lầm bầm: "Nhã Hàm, em có thật lòng thích anh không?"
Sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy?
Tôi suy tư một giây trong lòng, lập tức trả lời anh, biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc. "Đương nhiên là thật lòng rồi, anh là bạn trai em, em không thật lòng thì ai thật lòng?"
Rốt cuộc hai người này xảy ra chuyện gì vậy?
Cảm giác đều là lạ, một người giả ngây giả dại, một người ấp a ấp úng, còn hoài nghi tình cảm của tôi, lẽ nào Đường Kiêu nói chuyện xảy ra giữa chúng tôi hai ngày trước?
Hay là, anh còn thêm mắm thêm muối nói chuyện khác nữa?
Trong tim tôi dâng lên hơi lạnh, lông tơ trên lưng dựng đứng lên.
Trong tâm tình hoảng sợ bất an, cuối cùng Đào Cẩn cũng mở miệng. "Hôm nay anh ta tới tìm anh, nói là muốn cạnh tranh công bằng với anh, sau đó anh đồng ý...
Nghe thấy câu này, đầu tôi lập tức nổ tung thành mở hỗn độn...