Giọt Tình

Chương 239: Đừng dọa tôi






Đào Cẩn bị tôi chọc cười: “Trời đất chứng giám, anh chỉ nghe tim em đập thôi, đầu có lưu manh chứ?”

Gần đây da mặt tôi càng ngày càng mỏng, cho nên vô cùng dễ đỏ: “Anh anh anh... Anh đặt đầu lên ngực em, đây chính là giơ trò lưu manh!” “Nhưng em là bạn gái của anh mà." “Anh... chưa qua đồng ý của em!”

Đôi mắt Đào Cẩn cười lên cong cong, nhìn qua rất giống một con hồ ly gian xảo. “Vậy có phải sau này khi anh muốn chạm vào người em thì phải hỏi em cô Lý Nhã Hàm, tôi có thể chạm vào ngực cô không?" sao, còn cả cô Lý Nhã Hàm, tôi có thể cởi quần áo của cô ra không?... "A a a, Đào Cẩn, sao con người anh dâm dê vậy hả?"

Tôi tức hổn hển đạp anh một phát, anh bị đau đến nỗi nhảy loạn trên mặt đất, gương mặt tuấn tú đỏ bừng. “Nhã Hàm, em mưu sát chồng đấy à... “Hừ, ai bảo anh đùa giỡn thô tục!”

Tôi kiêu ngạo quay mặt đi chỗ khác, Đào Cẩn khóc không ra nước mắt, đang định tranh cãi, tôi đột nhiên ngửi thấy mùi táo thoang thoảng, lò nướng lập tức vang lên tiếng “tinh”.

Đào Cẩn mỉm cười với tôi: “Ầy, em có lộc ăn rồi này."

Tôi nôn nóng sản đến: “Ài, bị mùi thơm của anh thu hút mất rồi, em sắp chết đói đây này.

Đào Cẩn cười cười, đeo găng tay lấy bánh cheese táo ra khỏi lò nướng: “Buổi sáng chưa ăn gì đã quay lại rồi à?”


Tôi vội lắc đầu: “Ăn một bát cháo, có điều không đủ no, anh cũng biết mà, cơ thể em vẫn đang lớn, dễ đói lắm.

Đào Cẩn liếc mắt: “Còn cơ thể đang lớn, em lớn chỗ nào? Lớn ngực hay lớn mông, hả?”

Khuôn mặt tôi vốn đang vui vẻ xụ xuống trong nháy mắt, chọc chọc cánh tay đang cắt bánh cheese của anh: “Lần sau lúc anh chọc ghẹo nhớ nhắc em chút, thật là... Trước kia sao không phát hiện con người anh đen tối vậy chứ?”

Đào Cẩn đưa một miếng bánh cheese đến bên môi tôi: “Ăn chút gì đi, Lý Nhã Hàm tiểu thư, ăn cũng không đủ chặn miệng em rồi."

Đều do miếng bánh cheese đó thật sự quá thơm, tôi không thèm thổi, há to miệng cắn, kết quả rằng tôi bỏng đến nỗi suýt rụng.

Tôi ngậm trong miệng không phun ra nuốt vào được, ăn hết thì nóng quá, nhổ ra thì lại không nỡ, cứ nhảy tưng tưng lên.

Đào Cẩn đưa một cái đĩa không qua, ra lệnh cho tôi: “Nhổ ra đây.

Tôi lập tức nhổ miếng bánh cheese ra, đáng thương ôm quai hàm kêu đau inh ỏi. 

Đào Cẩn xoa xoa tay, hỏi tôi: “Đau chỗ nào vậy?”

Tôi rưng rưng nước mắt há to miệng, chỉ chỉ má tôi với anh.

Anh nghiêm túc nhìn hồi lâu: “À, quên thổi cho em trước khi ăn, đúng là đau thật...

Tôi bĩu môi khẽ gật đầu, anh nhìn chằm chằm tôi hai giây, sự dịu dàng trong mắt như có thể tan vào trong nước, nói: “Nhã Hàm, anh muốn hôn em, làm sao giờ?”

Tôi hơi sửng sốt, điều nghĩ đến đầu tiên trong đầu lại là cảnh tượng Đường Kiêu cô đơn đứng trong tuyết, nhưng một giây sau, tôi liền lắc đầu.

Đường Kiêu và tôi không có khả năng, bạn trai của tôi bây giờ đã là Đào Cẩn, như vậy tôi nên dâng cho anh cả trái tim cơ thể mình, rốt cuộc tôi đang do dự điều gì? Giữ thân như ngọc vì Đường Kiêu lăng nhăng sao?

Thấy tôi cúi đầu, anh hơi thất vọng, nhưng vẫn mặt dày mày dạn sản lại: “Hôn một chút thôi, chỉ một chút thôi.”


Khi tôi còn chưa có bất kỳ phản ứng gì, Đào Cẩn đã cúi đầu dán môi tới.

Đầu tiên là cẩn thận thăm dò, rồi lập tức biến thành tấn công bá đạo, đầu lưỡi linh hoạt chui vào khoang miệng tôi, cuốn nhẹ lấy đầu lưỡi tôi, sau đó mút chậm, hôn đến nỗi tôi không sao hít thở được.

Trong lúc mỗi lưỡi quấn quít, tôi không còn chút sức lực chống đỡ nào, mặc cho anh giày vò, khi tôi mơ mơ màng màng, anh đột nhiên bế tôi lên, đặt lên bệ bếp.

Ý thức của tôi lập tức trở lại, trong đầu hiện lên cảnh làm với Đường Kiêu trong phòng bếp trước kia, những hình ảnh đó như một bộ phim mới tinh, lập tức trở nên sống động.

Tôi vội đẩy Đào Cần ra, trong lúc bối rối, tôi chạm vào giữa chân anh, nơi đó đã trở nên cứng rắn như sắt.

Tôi kinh hãi nhảy xuống từ trên bệ bếp, vẻ mặt Đào Cẩn hình như hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã được nụ cười ôn hòa che đi. “Không sao, em còn chưa quen, đều tại anh... Quá nóng lòng, lần... lần sau anh sẽ cố gắng kiềm chế"

Hai tay tôi ôm lấy khuôn mặt nóng hổi, ánh mắt kinh hoảng lướt qua thứ nhô lên giữa hai chân anh, bỏ lại câu “em xin lỗi” xong, hốt hoảng chạy ra ngoài.

Về phòng trên tầng, tôi rửa mặt mấy lần mới khiến mặt mình bớt bóng, tôi không biết bây giờ mình bị làm sao, rõ ràng đã làm bạn gái của Đào Cẩn, trong đầu lại luôn nghĩ đến Đường Kiêu. 

Tôi thật sự trúng độc quá nặng rồi.

Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn tiếp tục như vậy mãi sao? Nhưng... sớm muộn gì Đào Cẩn cũng sẽ cảm nhận được sự khác thường.

Đến giờ cơm, là thím Dư tới tìm tôi, thím ấy lịch sự đứng ở cửa: “Cô Nhã Hàm, ông chủ bảo cô xuống ăn cơm.

Tôi vội lên tiếng đáp, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, thấp thỏm đi xuống nhà.

Cũng may, lúc ăn cơm Đào Cần như không có việc gì, vẫn để một miếng bánh cheese táo vào đĩa của tôi, dùng giọng điệu cưng chiều hỏi tôi. “Em thử xem có ngon không?”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, lần này tôi thông minh hơn, thổi rồi mới ăn, vị rất ngon, mềm nhũn, có mùi thơm ngát của táo, rất ngọt. “Ngon quá, đây là bánh cheese táo ngon nhất em từng được ăn đấy.

Lời khen ngọt ngào của tôi khiến Đào Cẩn cười cong con mắt, bữa cơm vui vẻ hòa thuận.


Chuyện này cứ trôi qua như vậy, tôi không biết Đào Cẩn có giận vì phản ứng của tôi hay không, nhưng tôi vẫn rất do dự, tiếp tục như vậy không phải chuyện tốt.

Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng, chỉ có thể chọn một bông, bất kể Đường Kiêu có phải nốt ruồi chu sa trong lòng tôi hay không, anh cũng chỉ là quá khứ của tôi mà thôi.

Nếu đã đưa ra lựa chọn thì không thể chần chừ được nữa, càng muốn nắm lấy nhiều thứ, càng về sau sẽ chẳng lấy được gì cả.

Tôi thầm hạ quyết tâm, dự định không tiếp tục qua lại với Đường Kiêu nữa.

Nhưng mà quyết định của tôi còn chưa có hiệu lực được hai ngày, “hoa hồng đỏ” đã tự động tìm tới công ty.

Lúc đó tôi đang thu xếp tài liệu cần thiết cho cuộc họp, nghe đồng nghiệp xung quanh nói có một anh chàng vô cùng đẹp trai đến văn phòng Chủ tịch, diện nguyện cây Armani trên người.

Tôi mẫn cảm với trai đẹp như với tiền vậy, cho nên vừa nghe thấy bọn họ bàn tán bên ngoài, cũng dựng lên tai đi nghe, trong lúc vô tình liếc qua cô gái biết tiếng Đức bên cạnh, cô ấy cũng có biểu cảm giống tôi.

Quả là người cùng lý tưởng.

Tôi nở nụ cười thân thiện với cô ấy, cô ấy ra vẻ bình tĩnh uống nước, hơi xấu hổ.

Cái này có gì phải xấu hổ, chẳng phải chỉ là nhìn trai đẹp thôi sao? Ai mà không thích nhìn?

Tôi duỗi lưng một cái, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Kiêu đi tới từ văn phòng Đảo Cần, trên mặt nở nụ cười âm mưu đã thành công.