Vừa nghe xong câu này thì miệng tôi sắp mở đến mang tai luôn rồi, nhất thời tôi lắp bắp, ngô nghê cười khà khà: “Ái khanh bình thân, ái khanh bình thân...”
Đảo Cẩn nhìn tôi bằng ánh mắt bất mãn: “Cái gì vậy? Nhã Hàm, đầu của em đang đựng gì trong đó vậy... em như thế anh không thể tiếp câu được đó...”
Tôi nhón chân sờ sờ vào đầu anh và nói an ủi anh: “Ái khanh, khanh đừng để ý tiểu tiết quá...”
Anh lắc đầu trong bất lực, tôi nhanh chóng thay đổi giày và bồng Shelly cứ thế chạy thẳng đến bàn ăn thì thấy có cả một bàn đồ ăn ngon bày ra.
Sườn nướng, cá quế hấp, tôm hấp và còn có rất nhiều món ngon đầy màu sắc nữa, tôi nhìn mà thèm khiến nước dãi muốn chảy cả một dòng sông...
Thím Dư đứng kế bên cười nói: “Bởi vì ông chủ nói gấp gáp quá nên nhất thời không rõ Nhã Hàm tiều thư có sở thích hay kiêng kỵ món gì, nên tôi chỉ lựa nấu những món mà ông chủ thích thôi...”
Tôi nhanh chóng xua tay: “Không sao không sao, tôi không kén ăn đâu, thứ duy nhất tôi không thích ăn chính là hành, còn lại thì đều được cả.”
Đào Cẩn đang cởi áo khoác ngoài cửa, bóng dáng thon dài của anh đi vào trong nhà ăn: “Xem ra nhà chúng ta đã có một con heo ham ăn không kén chọn, Tiểu Tuyết, sau này mẹ Nhã Hàm sẽ cướp mất cái biệt danh đó của con đấy.”
Tôi ngơ ngác hỏi anh: “Tiểu Tuyết là ai vậy?”
Shelly sờ sờ vào mặt tôi và nũng nịu giải thích bằng giọng rất ngây thơ. “Mẹ Nhã Hàm, đây là tên tiếng Trung mà ba đặt cho con đấy, trước đây ở Singapore con tên là Shelly, bây giờ bên này con là Tuyết Lê... Mẹ Nhã Hàm, sau này mẹ có thể gọi con là Tiểu Tuyết giống như ba đó...”
Tôi nhìn khuôn mặt ngây thơ thuần khiết của con bé mà bỗng chốc có chút đứng hình.
Dù gì thì tôi cũng chưa từng sinh con qua nên đột nhiên lại nhảy ra một cô bé suốt ngày gọi tôi là mẹ, tôi nghĩ tôi phải tốn chút thời gian mới có thể thích nghi được. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Cái cảm giác này quả là có chút kỳ lạ đấy.
Thấy khuôn mặt tôi có chút kỳ lạ nên Đào Cẩn đã hỏi tôi: “Em sao thế?”
Tôi cười khan hai tiếng: “Em lớn như thế này mà đến con cái cũng chưa có, bây giờ đột nhiên lại có một cô bé đáng yêu gọi em bằng mẹ nên em vẫn chưa quen lắm”
Đào Cẩn cười khẽ: “Vậy sau này em hãy từ từ thích ứng là được, sau này chúng ta sẽ sinh thêm một đứa con nữa, lúc đó em sẽ được thể nghiệm quá trình dạy dỗ con cái thì em sẽ quen ngay thôi.”
Bị anh nói thế khiến tôi đỏ hết cả mặt lên nói năng có chút lắp bắp: “Ai mà muốn sinh con với anh chứ? Hãy còn sớm lắm nhé, anh chưa gì đã quyết định như thế thì hơi vội vàng đấy...”
Anh nhoài người qua và vuốt vuốt tóc tôi đầy cưng nựng: “Chuyện sau này ai mà nói trước được chứ, thôi, chúng ta ăn cơm trước nào, nhìn con mắt em nhìn chằm chằm như muốn rớt hết tròng mắt ra rồi.”
Tôi lè lưỡi rồi bồng Tuyết Lê đi rửa tay.
Sau khi trải qua bữa ăn náo nhiệt, Đào Cẩn hỏi tôi: “Em tình nguyện một mình ngủ cô đơn trên lầu hay muốn cùng anh chăn ấm nệm êm trong phòng ngủ chính sáng sủa hả?"
Tôi nhìn anh nở nụ cười và dập tắt đi ngọn lửa đang rực cháy trong lòng anh không chút nương tay: “Tất nhiên là ngủ trên lầu rồi!”
Anh có chút thất vọng nhưng ngay sau đó thì đã tiến đến ôm lấy eo tôi khiến cơ thể tôi đột nhiên căng thẳng cả lên.
Đại khái là bởi vì trước đó bên cạnh Đường Kiêu nên khi có tiếp xúc cơ thể với Đào Cần thì tôi sẽ có phản xạ căng thẳng ngay nên không dám động đậy gì cả.
Người thông minh như Đào Cẩn làm sao mà không phát hiện ra biến đổi trong cơ thể tôi chứ? Vì vậy nên một lúc sau thì anh thả tôi ra ngay. “Em yên tâm, anh không phải Đường Kiêu nên sẽ không ép em làm chuyện em không thích, ở nhà anh em có thể thoải mái muốn làm gì thì làm và sẽ không có ai nói em cả. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tôi cảm động đến mức suýt khóc và nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, Đào Cẩn nở một nụ cười đầy khoan dung nói: “Đi thôi, đi xem nhà mới của em nào”
Tôi lặng lẽ theo anh đi lên lầu.....
Sau khi dọn vào nhà anh, cuộc sống của tôi quả là như lời anh nói, ung dung tự tại. Tôi nói với anh tôi muốn đến công ty anh làm thì bị anh từ chối, anh nói bây giờ tôi chưa vội đi làm, đợi đến khi nào tôi hoàn toàn khỏe hẳn thì đi làm cũng chưa muộn.
Sau khi bị anh từ chối vài lần thì tôi đã hoàn toàn quên đi ý nghĩ này, mỗi ngày tôi ở nhà y như bà nội trợ vậy, ngoại trừ ở nhà ngồi ngơ ngác thì là lên mạng chơi game, xem phim sau đó là cùng với Tiểu Tuyết Lê xem phim hoạt hình búp bê barbie, cuộc sống quá là tẻ nhạt.
Đào Cẩn rất bận rộn nhưng mỗi ngày anh đều tặng quà cho tôi và Tuyết Lê, có lúc thì là đồ ăn, lúc thì là đồ thủ công, không ngày nào lặp lại cả, khiến tôi thấy cuộc sống mình đang ngọt ngào như đường vậy, nó có chút gì đó không thực lắm.
Cứ thế đến một ngày buổi trưa cuối tuần, Đào Cẩn lái xe chở tôi đi dạo phố, lúc đến phố trang phục thì anh đề xuất muốn dẫn tôi đi mua váy đầm.
Tôi thấy khó hiểu nhưng vẫn đồng ý, sau khi lựa mất nửa ngày trời thì cuối cùng cũng chọn được bộ đầm màu trắng, nó có kiểu ôm thân váy ngắn, bên ngoài có đồ phối kèm giống như đồ vest, rất có cảm giác đồ công sở ấy.
Đào Cẩn cũng rất thích bộ này nên nhanh chóng trả tiền, tôi cầm lấy bộ đồ sáu chữ số chạy lon ton theo sau anh. “Cẩn Cẩn! Tiểu Cẩn Cẩn, sao hôm nay anh tốt với người ta thế, còn tặng quần áo cho người ta nữa?”
Đào Cẩn quay mặt qua và nhìn tôi bất lực: “Biết ngay là quên rồi mà, thứ Ba tuần sau là hôn lễ của Đường Kiêu đấy...