Giọt Tình

Chương 210: Trộm ư






Căn cứ vào kinh nghiệm lần trước, tôi cảnh giác bò dậy từ trên giường, dán vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài.

Chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, hình như có người đang tìm đồ?

Tôi dán tại vào cánh cửa, nghe thấy bên ngoài có người đang nói: “Kỳ lạ... Người kia nói nhà này có tiền, tiền để đâu vậy?”

Trộm ư?

Tôi che kín miệng mình, sao lại có trộm vào nhà vậy? Biện pháp an ninh của khu này làm tốt như vậy, sao lại có trộm được?


Suy nghĩ kĩ lại, vừa rồi hình như hắn vào từ cửa chính?

Không phải chứ? Chẳng lẽ cửa chính bị hắn nay ra sao?

Tôi ghé vào cửa phòng ngủ cẩn thận nghe một lát, cảm thấy tiếng bước chân của hắn xa dần, chắc là tới phòng làm việc hay là phòng ngủ của Đường Kiêu rồi.

Làm sao bây giờ?

Có trộm vào nhà, nhỡ đâu lát nữa hắn qua bên tôi, phát hiện không mở được cửa thì sao? Liệu có phá cửa mà vào hay không... Đến lúc đó phát hiện tôi trốn trong phòng sẽ làm thế nào?

Năm phút trước tôi còn vô cùng buồn ngủ, chỉ trong mấy phút này lại biến thành cả người đổ mồ hôi lạnh, đầu óc tỉnh táo không tưởng nổi.

Đúng, tôi phải gọi điện thoại nói cho Đường Kiêu, có trộm vào phòng anh, nhỡ đâu làm mất thứ gì quan trọng của anh, đến lúc đó anh thừa cơ bắt đền tôi thì làm sao giờ?

Tôi há miệng run rẩy tìm kiếm chỗ tủ đầu giường, sau khi tìm được điện thoại của mình, tay run run bẩm số điện thoại của Đường Kiêu. “Alo?”

Bên kia điện thoại là giọng nói lười biếng đầy cuốn hút của anh, chắc là đã ngủ với Phàn Dục Nam rồi, liệu cuộc gọi này của tôi có phá hỏng chuyện tốt của anh không vậy?

Tôi nào lo được nhiều như vậy, giọng gọi điện thoại cho anh cũng đang phát run, cuối cùng tôi đành phải đè giọng nói chuyện với anh. “Đường Kiêu... Làm sao bây giờ? Có trộm vào nhà, hắn vào phòng ngủ của anh... Bây giờ tôi đang trốn bên giường trong phòng ngủ, lát nữa nhỡ đâu hắn không tìm thấy tiền, tìm được tôi thì làm sao... Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Tôi thật sự rất sợ, mà còn sợ không gì tả nổi, dù sao kẻ trộm đồ cũng là cướp, nếu để hắn biết trong nhà chỉ có một người phụ nữ ở đây, nhỡ đâu hắn vì ngăn tôi báo cảnh sát nên giết tôi thì làm sao giờ?


Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, dường như tôi đã thấy ngày mai trên báo chí sẽ xuất hiện tiêu đề cực kỳ bi thảm như “Cô gái trẻ ở nhà đêm khuya bị trộm vào đâm chết”, không khỏi lại đổ mồ hôi lạnh. “Cô về nhà sao?”

Tôi chờ mấy giây lại chỉ chờ được câu nói này, khiến tôi rất bực bội, nhưng cân nhắc đến bên ngoài còn có trộm, tôi sắp đối mặt với thử thách sống chết trong phòng, mặc dù giọng nói của tôi hơi nhanh, nhưng vẫn nhỏ tiếng giải thích với anh. “Đúng vậy, tôi về rồi, Đường Kiêu, bây giờ bên ngoài có trộm, có khả năng lát nữa tôi sẽ bị hắn phát hiện... “Cô chờ đó, tôi lập tức tới ngay!”

Quả nhiên anh không hay nói thừa, nói mấy chữ đã cúp điện thoại, mà tôi nghe động tĩnh bên ngoài, giống như lại có tiếng thì phải?

Tôi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần phòng tôi, trái tim tôi sắp vọt lên đến cổ họng, căng thẳng đến nỗi sắp khóc.

Trong cơn bối rối, tôi vội trốn xuống dưới giường, bởi vì ga giường rất dài, tôi mới để mình nằm dưới giường mà không bị hắn phát hiện.

Sớm biết vậy đã khóa trái cửa, nếu không hẳn không thể đẩy cửa đi vào dễ vậy được.

Tôi có chút ảo não, dán sát vào mặt đất dưới gầm giường, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Hắn đi vào, bắt đầu tìm đồ trong phòng, trong phòng tôi còn rất nhiều thứ không mang đi, những đồ trang sức và túi xách Đường Kiêu mua cho tôi tôi cũng không cầm đi, để hết trong tủ quần áo, kết quả bây giờ bị hắn lấy sạch. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Tôi nghĩ tới những thứ chảy vào trong túi tiền của người khác như bạc trắng, trái tim tôi đau đớn khôn xiết. “Nhìn trang trí bên ngoài là biết người nhà này không đơn giản, mình kiếm bộn rồi!”

Giọng tên trộm không kìm được hưng phấn, chắc là mò được không ít thứ đáng tiền trong tủ quần áo tôi.

Tôi lo lắng nằm chờ dưới gầm giường, nghĩ thầm sao Đường Kiêu còn chưa tới, mà sao tên trộm này còn chưa đi... Hắn ở đây, tôi sợ chết đi được.


Nhưng đời không như mơ, có một câu nói là “càng cuống càng dễ xảy ra chuyện”, câu này như lời nguyền, mà tôi thì trùng hợp là trúng lời nguyền này.

Bởi vì tôi quá sốt ruột, không để ý đến nguyên nhân bụng mình bị cảm lạnh, thế là đường ruột bắt đầu tạo phản, kêu gào trong bụng tôi, sau đó tôi không khống chế tốt được cơ vòng trực tràng của mình, đánh rắm vang dội phóng khoáng.

Tôi thề lúc ấy tôi chỉ muốn chết đi cho rồi.

Có lẽ tên trộm cũng bị cái rắm của tôi dọa sợ, chưa tỉnh hồn quay đầu lại, quát vào phòng: “Ai đấy!”

Tôi bị hắn làm cho giật mình, lại đánh thêm phát rắm nữa.

Đêm nay đúng là quái quỷ, không may uống ngụm nước lạnh cũng tê răng.

Cuối cùng tên trộm cũng tìm được nơi âm thanh phát ra, đi thẳng đến bên giường, nhấc ga giường lên nhìn, tôi đang nơm nớp lo sợ co lại trong đó.

Hắn túm lấy chân tôi lôi ra khỏi gầm giường, tôi sợ hãi kêu oang oang, nói chuyện cũng như lên cơn thần kinh. “Hảo hán tha mạng! Anh cần gì thì cứ lấy đi, anh tuyệt đối đừng giết tôi, tôi không nhìn thấy gì cả...