Nói thật, khi anh nghiêm túc nói câu này với tôi, tim tôi kém cỏi lập tức đập loạn nhịp.
Có điều cũng đúng, một người đàn ông đẹp trai sụp trời nứt đất đứng trước mặt bất kỳ phái nữ nào, còn thâm tình chân thành nói câu này, có người phụ nữ nào không rung động được chứ?
Run rủi thế nào, tôi hỏi anh một câu: “Đào Cẩn, sao anh lại thích tôi vậy? Tôi bình thường như thế, vả lại... chúng ta mới quen biết không lâu mà, khi anh nói như vậy, tôi cảm giác như thể anh đang lừa tôi vậy...
Tôi là người yêu cầu rất mạnh đối với cảm giác an toàn, có Khương Chí Cang ở phía trước làm ví dụ, tôi vốn sợ hãi với tình yêu, bây giờ Đào Cẩn đột nhiên nói câu này với tôi, khiến tôi có cảm giác không đáng tin.
Cũng may anh không hề tức giận đối với sự chất vấn của tôi, ngược lại thản nhiên hỏi tôi: “Vậy cô cho rằng, cần thời gian bao lâu để hiểu rõ một người?"
Cái này... thì tôi chưa nghĩ tới, có điều nếu như không hiểu rõ một người, nói gì đến chuyện yêu đương chứ? “Nhã Hàm, tôi nghĩ có thể tôi quá nôn nóng”
Đào Cẩn đỡ trán: “Cô cũng biết, tôi là một người đàn ông gần ba mươi rồi, có lẽ thái độ đối với phương diện chọn bạn trăm năm hơi khác cô. Tôi đề cao trực giác, vào lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi có thể đoán được cô hay lơ đãng, bởi vì cô ăn đồ ngọt ở đó lâu như vậy mà không phát hiện ra tôi, hơn nữa còn làm đổ món ngọt vào người tôi.
A... Anh thật đúng là hết chuyện để nói, nghĩ tới lần đầu gặp nhau, tôi đã thẹn đến nỗi không còn mặt mũi. “Cái đó... Đào Cẩn, vậy cũng là chuyện đã qua rồi, anh có thể đừng nhắc đến được không, đây là lịch sử đen của tôi đấy...
Đào Cẩn tiếp tục cười: “Lịch sử đen sao? Nhưng lúc ấy tôi cảm thấy cô rất đáng yêu, Hàm Hàm, cô không hề giả tạo chút nào. “Sau đó trong khi tiếp xúc, tôi phát hiện mặc dù cô làm nghề thư ký, nhưng con người lại rất chân thực, không hề có vẻ quả quyết và dối trá trên thương trường, có chút trung thực, có đôi khi lại có chút giảo hoạt, còn có chút khôn vặt lanh chanh nữa.” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Nửa phần đầu tôi coi như anh đang khen tôi đi, có điều nửa phần sau thì tôi muốn hỏi kĩ anh.
Nhưng mà Đào Cần vốn không nhiều lời như vậy lại không hề phát hiện ra biến hóa cảm xúc của tôi, tiếp tục ngồi trên giường bấm ngón tay ba hoa. “Còn nữa, mấy ngày nay cô luôn chăm sóc tôi không rời không bỏ, điều này khiến tôi rất cảm động, trước kia tôi từng có ý định, khi đó tôi nghĩ Shelly thích cô, cho nên tôi tìm cô làm mẹ kế con bé cũng được... “Nhưng Nhã Hàm, cho đến bây giờ, tôi phát hiện tôi cũng thích cô, cho nên, cô có bằng lòng làm vợ tôi, cho Shelly một gia đình hoàn chỉnh không?”
Đến bây giờ, tôi vẫn chưa phát hiện Đào Cần có chỗ nào lạ, ngược lại, tôi càng ngày càng có hảo cảm với anh hơn.
Bên Đường Kiêu đã cũng sắp kết hôn, vậy tôi và Đào Cẩn quen nhau cũng không sao chứ?
Dù sao trên con đường thích Đường Kiêu, tôi đã bị thương chồng chất trong bóng tối rồi.
Ánh mắt tôi tối sầm lại, nhìn chằm chằm tay anh hồi lâu, sau đó nhẹ gật đầu nói: “Vậy được, Đào Cẩn, chúng ta thử quen nhau trước xem sao, được chứ? Anh cũng biết, tôi từng trải qua một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, chuyện như vậy với tôi mà nói thực sự... “Tôi biết, Nhã Hàm
Đào Cẩn dịu dàng ngắt lời tôi: “Trước đó có người phụ cô, đó là do anh ta không biết sự tốt đẹp của cô, cho nên tôi sẵn sàng dùng sự chấp nhất của tôi để lay chuyển cô, cô muốn hiểu tôi, tôi sẽ mở rộng cửa lòng để cô nhìn rõ tất cả, để cô yên lòng mới thôi.” Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Câu nói này của anh thực đầy sức cám dỗ, so với sự bất cần đời của Đường Kiêu, tôi thích sự thẳng thắn của Đào Cần hơn, chí ít như vậy tôi sẽ không quá mạo hiểm.
Cứ như vậy, tôi mơ hồ làm bạn gái Đào Cẩn trong phòng bệnh này, trong công ty anh có rất nhiều việc, có đôi khi còn phải đi họp, cho nên không thể không rời khỏi bệnh viện sớm.
Trong lúc đó anh có bảo tôi dọn đến nhà anh ở, nhưng lại bị tôi lấy lý do xa thơm gần thối từ chối, khiến anh rất bất đắc dĩ.
Nhưng may mắn, anh rất tôn trọng tôi, cũng không ép tôi đến công ty anh làm, chỉ nói muốn đi làm thì cứ đến thẳng công ty anh là được.
Tôi luôn miệng đồng ý, vẫn trở về nhà của tôi và Đường Kiêu, xem ra anh và Phàn Dục Nam đã không đến đây một khoảng thời gian rồi, trên bàn trà phủ kín lớp bụi mỏng.
Tôi tốn cả buổi sáng mới dọn dẹp xong, tên Đường Kiêu đáng giết ngàn đao đó vẫn để ảnh cưới của anh và Phàn Dục Nam trên tường để TV phòng khách, chẳng phải là cổ ý muốn kích thích tôi sao?
Tôi tức không nhịn nổi, lại không dám phá hỏng, đành phải đi vào trong phòng tìm một tấm vải bịt kín, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, có điều tấm vải đó hơi chói mắt trong phòng khách.
Cần gì quan tâm gai mắt hay không, tôi thoải mái là được.
Buổi chiều tôi định ngủ ở nhà, kết quả Đào Cần gọi điện thoại hẹn tôi ra ngoài, tôi vui vẻ đi hẹn, hẹn hò đến tám giờ tối anh mới đưa tôi về nhà.
Mệt mỏi cả ngày, tôi vừa vào phòng ngủ liền đóng cửa lại đi ngủ, đang ngủ say, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa, khiến tôi tỉnh lại từ trong mơ.
Đã muộn vậy rồi, chẳng lẽ là hai người Đường Kiêu tới?