Giọt Tình

Chương 197: Cảm giác bị vứt bỏ






Thực sự là... sao lại tự dưng mơ màng chạy đến đây vậy trời?

Tôi ngẩng đầu nhìn Đào Cẩn, nặn ra một nụ cười với anh ta: “Đào Cẩn, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp anh ở đây...

Ngón tay Đào Cẩn nhịp tay lái rất có tiết tấu, chậm rãi mở miệng: “Giữa đường thấy cô bước đi như người mất hồn, tôi luôn đi theo sau cô, không dám quầy rầy cô, không ngờ cô chủ động tới tìm tôi..

Tôi bị câu nói trêu chọc này của anh ta khiến cho cả khuôn mặt đỏ bừng, không nói được câu nào. “Nhìn dáng vẻ của cô, chắc vẫn chưa ăn cơm chiều đúng không?”

Tôi vội lắc đầu: “Không đầu, tôi đã ăn rồi... Nhưng mà vừa dứt lời, bụng tôi lập tức kêu rột rột


Đào Cẩn nén cười, mở cửa xe bên phải ra nói: “Lên đây đi, không lừa được chính mình mà còn muốn lừa người khác.”

Tôi ủ rũ cúi đầu lên xe của anh, ngoan ngoãn cùng anh ta đỗ xe ở bãi đỗ xe xong, lại ngoan ngoãn lên tầng cùng anh ta.

Trước kia tôi cho rằng người có tiền đều thích ở biệt thự, hiếm lắm mới gặp được dòng nước trong như Đào Cẩn, thích ở trong chung cư nhiều người.

Nhưng về sau tôi tính toán một khoản, nơi này là con phố buôn bán, chung cư cao cấp kiểu gì cũng phải mấy triệu tệ, trực tiếp mua hai tầng như Đào Cẩn thì cũng là một khoản tiền lớn.

So sánh với Đào Cẩn, Đường Kiêu cũng mua một căn bất động sản hai phòng ngủ hai phòng khách, mặc dù hơi nhỏ, nhưng người ta nói, ở nhà quá lớn ngại trống trải, nhà nhỏ mới có hơi thở cuộc sống.

Tôi không hiểu suy nghĩ của những người có tiền này lắm, dù sao cũng không liên quan gì nhiều đến tôi. Cập nhật truyện nhanh tại [ TRUMtruye n.C OM ]

Tôi còn đang suy nghĩ miên man, điện thoại đột nhiên vang lên, tôi thấy là Đường Kiêu, chắc là hai người ăn cơm không tìm thấy tôi, cho nên gọi điện thoại đến đây. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Do dự một giây, tôi vẫn nghe máy của anh, vừa ấn nút trả lời, đã nghe thấy anh chất vấn liên tiếp: “Cô đi đâu? Cơm tối cũng không ăn, về nhà cũng không tìm thấy cô... Lập tức về nhà đi.”

Tôi cười khổ: “Đường Kiêu, đó là nhà anh, không dính dáng gì đến tôi, Phàn Dục Nam đã định vào ở, tôi chuyển ra ngoài là được rồi, ngày mai tôi trở về lấy hành lý, nhường chỗ cho hai người.

Đường Kiêu im lặng mấy giây bên kia: “Cô không cần chuyển ra ngoài, ngày mai tôi và Nam Nam chuyển về nhà mẹ tôi ở, dù sao cũng phải gặp người nhà, vừa khéo đây cũng là một cơ hội... Cô cứ ở lại đây đi, lập tức quay về cho tôi, ngày mai còn phải về công ty đi làm đấy.”

Còn tin nào đả kích hơn tin này không?


Mấy ngày trước còn đang hoài nghi Phàn Dục Nam có vấn đề, kết quả bây giờ lập tức đã đổi giọng gọi Nam Nam vô cùng thân mât...

Tôi “Ờ” một tiếng, Đào Cẩn mở cửa vào lúc này, tôi tiện thể cúp điện thoại, đi vào theo.

Shelly hoàn toàn nhiệt tình với tôi như trước đây, đòi thơm, dán chặt vào tôi, tôi bị cô bé chọc cho cười liên tục, chơi đùa với cô bé trong phòng khách, trong không khí thoang thoảng mùi thơm của thức ăn, khiến người ta thèm chảy nước miếng.

Đào Cẩn không hỏi chuyện giữa tôi và Đường Kiêu, chỉ đi vào phòng bếp bưng đồ ăn tới, vuốt nhẹ tóc tôi, nói: “Ăn đi.”

Tay nghề của thím Dư rất tốt, ăn một bữa no nề. Cơm nước xong xuôi, tôi còn đang suy nghĩ lát nữa nói với Đào Cẩn chuyện muốn rời đi kiểu gì, anh ta lại chủ động nói với tôi: “Tôi đưa cô về nhà!”

Ách... Chẳng lẽ vừa rồi anh nghe thấy lời tôi và Đường Kiêu nói với nhau ư?

Lúc xuống dưới, bởi vì tôi chỉ mặc một chiếc áo len thấp cổ, gió thổi vào trong cổ áo tôi, tôi lạnh đến nỗi run cả người. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Chắc là Đào Cẩn nhìn thấy, cởi áo khoác vest của mình choàng lên vai tôi: “Đám con gái các cô đều mặc ít như thế sao? Thời trang phang thời tiết à.”

Nghe giọng điệu có phần trách móc của anh, tôi cười: “Nói như thể anh lớn lắm vậy, anh cũng chỉ lớn hơn tôi hai ba tuổi thôi, đang độ tuổi trẻ trung mà bây giờ đã tỏ ra già dặn như vậy, sau này già thật rồi thì phải làm sao?”

Đào Cẩn cười cười, chậm rãi khởi động lên xe: “Thật sao? Tôi luôn cảm giác sau khi mình trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, bây giờ trở nên tang thương hơn rất nhiều.”

Tôi vỗ vỗ vai anh: “Đừng từ bỏ, anh nhìn tôi đi, lúc còn trẻ cũng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, chẳng phải bây giờ vẫn sống tốt như thường sao?”


Anh hơi ngạc nhiên: “Cô từng ly hôn à?”

Tôi gật đầu: “Về độ thảm thì tôi không kém anh đâu, tôi có chồng cũ là người đồng tính, trước đó cũng trải qua một khoảng thời gian đen tối, là Đường Kiêu kéo tôi thoát khỏi tay anh ta, bây giờ mới có thể lành lặn đứng trước mặt anh, nếu không... có lẽ bây giờ tôi đã biến thành công cụ sinh con của chồng cũ rồi...

Anh hơi đau lòng: “Xin lỗi, tôi không ngờ cô còn có quá khứ như này, trước đó tôi chỉ biết cô sống không vui vẻ với Đường Kiêu, không ngờ còn có quá khứ nặng nề đến vậy...

Tôi lắc đầu: “Đã qua rồi, cho nên Đào Cẩn, anh cũng phải tạm biệt quá khứ, tập trung đối mặt với tương lai như tôi này, anh còn còn trẻ như vậy, sau này sẽ gặp được cô gái tốt hơn, cô ấy sẽ sẵn lòng chăm sóc tốt cho anh và Shelly...

Ánh mắt anh lóe sáng: “Hình như tôi đã gặp được cô gái đó rồi...

A? Thật sao?

Tôi đang muốn chúc mừng anh, phía trước đột nhiên có ánh đèn chói mắt chiếu đến một chiếc xe đang lái về phía chúng tôi cực nhanh...