Giọt Tình

Chương 193: Bám riết không tha






Hay lắm, anh lại thế rồi.

Trước đó có Hà Phong, bây giờ có Đào Cẩn, chỉ cần có người đàn ông nào tiếp xúc với tôi, anh cũng sẽ nói: “Không cho cô qua lại với anh ta, bởi vì cô là người của tôi!”

Khiến cho tôi nghe đến nỗi có kháng thể, nghe anh nói xong, trong đầu tôi tự động tìm được câu nói tiếp theo, bây giờ tôi không sợ anh, câu nói này của anh chẳng có bao nhiêu uy hiếp với tôi.

Nhưng vì để anh không làm phiền tôi nữa, tôi vẫn gật đầu đồng ý.

Được thôi, anh nói gì cứ nói, nhưng tôi làm thế nào thì còn phải coi thái độ của anh.


Về đến nhà ngủ một giấc say sưa, cảm giác không có máy quay thật tốt, lúc ngủ muốn nằm thế nào thì nằm.

Hình như Đường Kiêu để hành lý xong thì vào phòng tắm tắm rửa, trong cơn mơ màng tôi thoáng nghe thấy hình như anh đang gọi điện thoại, nhưng về sau tôi lại ngủ thiếp đi.

Đến lúc thức dậy, Đường Kiêu không ở nhà nữa, tôi ngồi trên giường bắt đầu nghĩ lại, khoảng thời gian trải qua ở Hồng Kông và đảo Cổ Lãng như cơn ác mộng, có điều chỉ cần nơi nào có Phàn Dục Nam đều là ác mộng với tôi.

Bây giờ trong đầu tôi không nghĩ ra một chuyện, nhìn dáng vẻ của Đường Kiêu, chắc là không có tình cảm sâu sắc gì với Phàn Dục Nam.

Có điều đó là mối tình đầu của anh, dù không có tình cảm thì cũng tốt hơn tôi, Đường Kiêu che chở cô ta kĩ càng, còn nói anh đang điều tra cô ta, rốt cuộc anh đang điều tra cô ta cái gì chứ?

Nghe nói Phàn Dục Nam đã kết hôn, sau khi chồng chết rồi, cô ta mới đến tìm Đường Kiêu, chẳng lẽ Đường Kiêu muốn điều tra hôn nhân của cô ta?

Tôi không biết được.

Có lẽ suy nghĩ là việc tổn nơ-ron, chưa được một lúc tôi đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng, tìm thức ăn trong tủ lạnh lại trống không, sau đó tôi đành phải xuống nhà mua. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Tôi định mua thức ăn sẵn, thế nhưng tôi đột nhiên rất muốn ăn món thịt trâu xào, cửa hàng gần đây làm không chuẩn lắm, tôi đành đi siêu thị mua ít đồ về tự nấu.

Ra khỏi siêu thị, tôi lại gặp một người đã lâu không thấy, Dương Hân.


Tôi cầm hai túi đồ to, vừa mới đứng ở ven đường chưa được một lúc, đột nhiên có con BMW trắng tinh dừng cạnh tôi.

Cửa kính xe rất đen, tôi không nhìn rõ người bên trong, mãi đến khi cửa sổ xe hạ xuống, tôi mới biết người đó là ai.

Hế, bây giờ cô ta còn lái được BMW, bán nhà Hà Phong để lại cho cô ta để mua à?

Tôi nhớ hình như Hà Phong cũng có một chiếc Maserati, có điều sau này không thấy cậu ấy lái nữa, về phần có để lại cho Dương Hân hay không thì tôi không biết được.

Loại người như Dương Hân, cho cô ta ăn phân tôi còn thấy tiếc. "Lý Nhã Hàm, trùng hợp thật đó, không ngờ lại gặp được cô ở đây?”

Tôi không muốn nói chuyện với cô ta, trời đầy mây còn đeo kính râm giả vờ làm người mù à? Làn da cô ta vốn không trắng, còn tôi son đỏ chót, ngay cả cổ cũng bởi một lớp kem BB trắng bóc, tôi nhìn mà đau thận.

Thấy tôi không để ý tới cô ta, cô ta càng ngông nghênh hơn. “Bây giờ cô còn vờ thanh cao cái gì? Phải biết tôi lái xe mà người cô thích hồi đại học để lại cho tôi, còn cả nhà của anh ấy nữa, bây giờ ở trong thành phố này, tôi còn có một công việc có thể diện, kiểu gì cũng mạnh hơn cô đúng không? Cô nhìn cô đi, đi ra ngoài cũng không trang điểm, xấu hổ chết!”

Tôi biết cô ta cố ý đến hạ nhục tôi, có điều tôi đi đến Hồng Kông một chuyện, gặp người như Phàn Dục Nam, trở về gặp Dương Hàn lại, không ngờ cũng chẳng còn ghét cô ta như trước nữa, tôi chỉ tiếc tài sản của Hà Phong để lại cho loại người này! Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Ông trời không có mắt, người tốt sống không lâu, kẻ sống lại luôn sống tốt, điều này khiến trái tim tôi lạnh lẽo quá.


Có lẽ Dương Hân rất chờ mong nhìn thấy dáng vẻ tôi quát tháo cô ta, nhưng tôi không hề, tôi chỉ dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cô ta một cái, không nói câu nào.

Cô ta nổi giận, mắng tôi: “Lý Nhã Hàm, tôi cho cô biết, cô có gì mà xem thường tôi? Tôi dựa vào bản lĩnh của tôi tự kiếm cơm, không đúng chỗ nào hả? Ánh mắt cô như vậy là có ý gì?”

Tôi lạnh lùng nhìn qua cô ta: “Không có ý gì nha, như cô nói đó, đây đều là tiền cô lừa được dựa vào bản lĩnh của cô, cô còn gặp được Hà Phong ăn chẹt tiền người ta, chuyện tốt như vậy không dễ tìm đâu, bây giờ cô hãy tranh thủ thời gian hưởng thụ đi...

Tôi nheo mắt lại nguy hiểm: “Sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ cho cô biết, tài sản của Hà Phong không dễ cầm vậy đâu!”

Chắc là cô ta nghe không hiểu mục đích trong câu này của tôi, nghi hoặc hỏi tôi: “Cô có ý gì?” “Chính là ý mà cô nghĩ đó, Dương Hân, quả nhiên cô đã lâu không dùng não, toàn bã đậu, chẳng phải bây giờ đang diễn vai nữ số hai sao? Sao vậy? Trí thông minh cũng hạ thấp theo à?” “Mặc dù tôi không biết cô có dựa vào việc lên giường với đạo diễn để đổi lấy vai hay không, nhưng cái này có gì mà khoe khoang chứ? Có thể ngồi vững trong giới giải trí hay không cũng là vấn đề đấy... Dù sao tôi cũng chờ mong màn thể hiện của cô đấy, bạn thân à!"

Tôi cười ngọt ngào với cô ta, đúng lúc có một chiếc xe taxi dừng cách tôi không xa, tôi lên xe, xe đang định đi, cô ta lại nhấn ga xe, chiếc BMW dừng ngay trước mặt xe taxi, chặn kín đường đi của tôi.

Cô ta mang guốc đi ra khỏi xe, sau khi bỏ kính râm ra, chậm rãi chỉ vào tôi. “Cô xuống đây cho tôi!”