Giọt Tình

Chương 190: Mục tiêu không phải anh






Con người đen nhánh của anh nhìn tôi chăm chú, một lát sau, bắt đầu ôm bụng cười như điên. “Ha ha ha... Lý Nhã Hàm, cô đọc tiểu thuyết nhiều quá à? Ở thời đại bây giờ, còn ai dùng cách ngu ngốc như bỏ độc nữa không?”

Tôi thấy anh mới ngu đấy! Nếu biết trước anh sẽ có phản ứng này, thà rằng tôi để anh tự sinh tự diệt... “Đường Kiêu, tôi nói thật với anh đấy, không nói đùa đâu! Anh nghiêm túc chút đi có được không?”

Anh vất vả ngừng tiếng cười, hiếm khi đứng đắn nhìn tôi: “Vậy cô hãy nói xem, rốt cuộc là ai có âm mưu đen tối với tôi?”

Tôi bình tĩnh lại: “Là Phàn Dục Nam, khi tôi lấy cà phê ở tầng hai thì nhìn thấy mẹ của cô ta cho cô ta cầm một cái ống thủy tinh nhỏ như loại thuốc nào đó, vả lại bọn họ còn nhắc đến tên anh...

Ánh mắt Đường Kiêu bắt đầu trở nên lạnh lẽo: “Chỉ dựa vào vậy mà cô đã cho rằng bọn họ muốn bỏ độc tôi à?” “Thật ra lúc ấy bọn họ còn nói người khác, chỉ là tôi nghe không hiểu, chỉ có thể cố nghe thấy bọn họ nhắc đến tên anh, cho nên tôi bèn trở lại nói cho anh...


Mắt anh nheo lại, cặp mắt kia như muốn nhìn sâu vào linh hồn của tôi, khiến tôi tự dựng cảm thấy chột dạ. “Anh... anh nhìn cái gì?”

Khóe môi anh nhếch lên đường cong tùy ý, bỗng nhiên anh ghé mặt đến làm tôi giật mình ngồi phịch xuống đất. “Lý Nhã Hàm, có phải bởi vì tôi đối xử tốt với Nam Nam, cô ghen, cho nên cố ý phá đám quan hệ giữa hai chúng tôi hay không?”

Tôi tức đến nỗi muốn đánh anh một trận, giờ là lúc nào rồi, anh còn nghi ngờ tôi phá hoại quan hệ bọn họ? Anh có lương tâm không vậy? “Đường Kiêu, tôi chỉ tốt bụng tới nhắc nhở anh mà thôi, nếu anh cảm thấy tôi đang chia rẽ bọn anh, vậy tôi phải có tiếng có miếng vậy!” “Nói thật với anh, cô bạn gái xinh đẹp của anh đúng là mỹ nhân rắn rết, buổi sáng tôi bị người ta đổ oan là trộm, tôi liền nghi ngờ cô ta cố ý đổ oan cho tôi. Cô ta tìm người làm bẩn váy tôi, sau đó cố ý để anh mang bộ đồ đó đến cho tôi mặc, sau đó còn dẫn các anh đi xem camera, cô ta không bụng dạ đen tối thì là gì... “Vả lại rõ ràng tôi chỉ đi vệ sinh, kết quả lúc trở ra có người thả thẻ phòng và nhẫn vào túi xách tôi, anh không biết những chuyện này đúng không? Không nói cô ta có ý đồ gì nữa, dù sao anh cũng không tin tôi, cứ coi như tôi đang chia rẽ hai người đi!” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Nói xong, tôi tức giận muốn đi ra ngoài, lại bị anh ngăn lại: “Ai cho phép cô đi hả? Nói rõ ra cho tôi.”

Tôi nổi giận vì bị anh cản lại: “Đường Kiêu, anh đúng là không biết tốt xấu! Được, coi như tôi xen vào việc của người khác được chưa? Là tôi có ý đồ xấu được không? Anh buông tôi ra, tôi về phòng đi ngủ, giữ gìn sức lực, chờ đến khi anh chết tôi mới có sức nhặt xác cho anh... Ưm.”

Tôi đang mắng hằng say, anh đột nhiên cúi đầu xuống, ôm tôi gặm cắn.

Tôi giãy giụa nhưng không có kết quả, lúc cho rằng mình nhất định sẽ bị anh nuốt sạch, cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Đường Kiêu mất hứng nói to với bên ngoài: “Ai vậy?" “Phục vụ khách sạn.

Tôi nháy mắt với Đường Kiêu, anh đen mặt đi mở cửa. Một nhân viên phục vụ đang đẩy toa đồ ăn ở cửa, sau khi nhìn thấy tôi, rõ ràng ánh mắt trở nên kỳ quái.

A, lúc này tôi mới nhớ lại thân phận của tôi bây giờ là vợ chưa cưới của Đào Cẩn, kết quả bị cô ấy phát hiện xuất hiện ở trong phòng Chủ tịch Đường, vả lại trong phòng còn không có ai khác, chỉ có tôi và anh, cô nam quả nữ... “Chủ tịch Đường, tôi sẽ nói chuyện anh dặn dò cho Đào Cẩn, anh đã có việc, tôi xin đi trước.”


Tôi trong cái khó ló cái khôn, mặt không đỏ thở không gấp nói liền một mạch, Đường Kiêu ngạc nhiên nhìn tôi. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Tôi chớp mắt vài cái với anh, ra hiệu cho anh đừng ăn những thứ này, anh nheo mắt lại, nhìn như không hiểu lời tôi nói...

Được rồi, nước đổ lá khoai vậy. Đường Kiêu tự mình giải quyết chuyện của anh đi, dù sao tôi cũng cố hết sức rồi, anh đã khăng khăng không nghe, tôi cũng bỏ tay thôi.

Vừa về đến phòng, tôi phát hiện Đào Cẩn đã đi rồi, còn cố ý để lại tờ giấy nhỏ, nói Shelly không chờ tôi được nên ngủ thiếp đi, anh ta cũng không tiện ở lại lâu trong phòng tôi, bèn mang đứa bé trở về phòng đi ngủ.

Nhìn người ta đi, lịch sự dịu dàng bao nhiêu, lại nhìn Đường Kiêu... Chậc chậc.

Tôi cầm điện thoại di động, nhớ tới vừa rồi Đường Kiêu trách tôi, tôi giận không chỗ để xả, tốt xấu gì tôi và anh cũng bên nhau được nửa năm, anh cũng phải hiểu một ít về tôi chứ?

Kết quả thì sao? Người ta thà tin bạn gái mối tình đầu mấy năm không gặp, cũng không muốn tin tôi...

Đúng là làm ơn mắc oán

Có lẽ vừa rồi nói nhảm với anh hơi khát, tôi cầm cốc trên bàn uống một ngụm nước lớn, vừa để xuống, chuông cửa đã vang lên.

Liệu có phải lại là phục vụ khách sạn gì đó không?


Tôi nghi hoặc đi mở cửa, thấy Đường Kiêu đứng thẳng trước cửa phòng tôi. “Anh làm gì vậy?”

Anh đi vào rất tự nhiên: “Đương nhiên tôi tới xem xem chỗ cô có phục vụ khách sạn nào không.

Tôi nhăn mày: “Chắc không có đâu, lúc tôi đi vào, bên trong không có ai...

Đường Kiêu ngồi trên ghế sofa, vắt chéo chân, chú ý tới bình nước trên bàn. “Cô lấy nước ở đâu vậy?”

Tôi cảm thấy khó hiểu: “Chẳng lẽ không phải các anh lấy ra từ tủ lạnh sao?”

Anh nói: “Nhưng lúc chúng tôi đi vào không uống nước, ngay cả tủ lạnh cũng không mở mà." “Vậy đây là...

Trong lòng tôi run rẩy, thầm kêu một tiếng: “Không xong rồi!”