Giọt Tình

Chương 182: Vậy thì đi hồng kông






Tôi nghĩ chắc Đào Cẩn sẽ từ chối, dù sao anh ta cũng còn có con, dẫn Shelly đi tham gia một buổi tiệc xa lạ thực sự rất bất tiện.

Nhưng bất ngờ là anh ta đồng ý, anh ta cười nói: “Dù sao gần đây tôi cũng không bề bộn nhiều việc, coi như dẫn theo con gái đi du lịch vậy?”

Phàn Dục Nam cười dịu dàng với anh ta, đôi mày đầy phong tình, liếc qua tôi như có như không rồi mới quay mặt đi chỗ khác.

Vì sao cô ta luôn dùng ánh mắt kỳ quái này nhìn tôi vậy, đầu óc bị gì à?


Không thể không nói hảo cảm của tôi đối với Phàn Dục Nam từ mấy điểm ban đầu dần biến thành không điểm, cuối cùng chậm rãi biến thành số âm, mà vẫn có xu thế giảm xuống nữa.

Tôi bỗng thấy ánh mắt Đường Kiêu đưa tới, phát hiện anh lại bày ra vẻ mặt sưng sửa.

Trời đất chứng giám, lần này tôi không hề chủ động chọc vào anh.

Để không nhìn thấy khuôn mặt hằm hằm đó nữa, tôi quay đầu về phía Đào Cẩn ngủ, thoảng cảm thấy như có người đang nhìn tôi, tôi vừa mở ra mắt, đã thấy khuôn mặt mỉm cười của Đào Cẩn sáng ngời ngời trên đầu tôi. “Ngủ ở đây dễ bị cảm lắm, cô chờ về khách sạn hằng ngủ tiếp. “Lát nữa về khách sạn lại phải thu dọn đồ đạc đi Hồng Kông, làm gì có thời gian ngủ nữa? Vậy tôi chỉ có thể chờ buổi chiều lên trên máy bay rồi ngủ.

Tôi lên dây cót tinh thần ngồi dậy, hai tay chống mặt, bỗng nhiên nghe thấy Phàn Dục Nam và Đường Kiêu ngồi bên cạnh nói gì đó về hoạt động ăn thử, thế là nhất thời não tàn hỏi một câu: “Hoạt động ăn thử gì vậy?”

Đường Kiêu nhìn tôi đầy chế giễu. “Là ngày mai khách sạn nhà Nam Nam mở ở Macao có rất nhiều món ăn mới, vừa khéo tổ chức hoạt động ăn thử, mời truyền thông và vài người bạn Hồng Kông đi tham gia, đi sớm không bằng đi đúng lúc, tôi đi gặp ba mẹ Nam Nam trước cũng được. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Chắc là câu sau cùng mới là trọng điểm, anh nói phải đi gặp người nhà, làm nhiều chuyện vớ vẩn như vậy, ngược lại có vẻ càng che càng lộ.

Sau buổi họp tinh anh là giờ ăn trưa, bốn người chúng tôi dẫn theo Shelly nhỏ nhắn ngồi một bàn, hội trưởng chạy tới mời rượu, bày tỏ vô cùng biết ơn sự tham gia của Đường Kiêu và Đào Cẩn, sau đó kính tất cả mọi người đang ngồi một chén rượu.

Tôi uống rượu không giỏi thì thôi, nhân phẩm uống rượu càng không ổn, cho nên khi hội trưởng đó cầm chén đi về phía tôi, trong lòng tôi bắt đầu kháng cự, cũng may hai quý ông đang ngồi đều đã thấy dáng vẻ say rượu của tôi, vội vàng đứng lên cản rượu cho tôi.


Điều này khiến Phàn Dục Nam không vui, kéo tay Đường Kiêu, ra hiệu cho anh ngồi xuống, nhưng Đường Kiêu vẫn nâng chén chặn rượu cho tôi trước Đào Cẩn, sau khi xong việc thì nhìn tôi có thẩm ý khác.

Tôi nghĩ chắc anh đang cười nhạo tôi, đồng thời còn sợ tôi phanh phui chuyện anh dùng video uy hiếp tôi và anh hại chết đứa con của tôi, cho nên mới vô cùng chột dạ như thế, nhất định là vậy.

Ăn cơm trưa xong, người của buổi họp tinh anh lại cho xe đưa chúng tôi trở về, đoàn người thu dọn hành lý ở khách sạn xong lập tức chạy tới sân bay, đến khi ngồi yên trên máy bay, khoảng tám giờ tối, cuối cùng cũng tới Hồng Kông.

Nhà họ Phàn đã cho người đứng chờ sẵn ngoài sân bay, thấy chúng tôi đi ra, có người cách đó không xa đã vẫy tay với chúng tôi.

Phàn Dục Nam chạy tới đầu tiên, dùng tiếng Quảng Đông trao đổi với người đó, cuối cùng quay đầu lại dùng tiếng phổ thông giới thiệu với chúng tôi, nói đây là quản gia Kevin nhà bọn họ, sau đó Đường Kiêu cũng dùng tiếng Quảng Đông rất trôi chảy nói chuyện với người kia, tôi ở bên cạnh cái hiểu cái không, như lọt vào sương mù.

Chuyên ngành đại học của tôi là tiếng Anh, luyện khẩu ngữ rất lưu loát, nhưng mà sự hiểu biết đối với tiếng Quảng Đông chỉ dừng lại ở vài câu ca từ như kiểu “quả dứa đen”, nếu bắt tôi nói, tôi chắc chắn sẽ làm trò cười cho thiên hạ.

Có câu cách tốt nhất để tránh lộ ra mình không biết gì là giữ yên lặng, cho nên toàn bộ quá trình tôi luôn duy trì nụ cười bên cạnh, khi sắp cười thành Mona Lisa đến nơi thì cuối cùng bọn họ cũng quyết định vào ở khách sạn của Phàn thị.

Sau khi tới tôi mới phát hiện Phàn Dục Nam đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo, nhà cô ta mở khách sạn như hoàng cung vậy, rất có phong cách của mình, không có thực lực hùng hậu thì không thể có được quy mô như bây giờ.

Dù sao chiến trường chính của nhà bọn họ cũng là ở Australia, khách sạn bên Hồng Kông chỉ là một trong những căn cứ địa của bọn họ thôi.


Bi kịch là buổi tối tôi bị lạ giường, lật qua lật lại mãi không ngủ được, nghĩ tới ngày mai có hoạt động ăn thử, tôi nghĩ xem nên mặc bộ nào mới tốt đây.

Có điều cũng may là trong vali có một bộ váy dài màu hạnh mà Đường Kiêu mua cho tôi, bởi vì bộ đó thật sự quá đẹp, cho nên khi tôi định bán quần áo lấy tiền thì cũng mềm lòng giữ lại nó.

Về sau bởi vì đi vội quá, chưa kịp soạn xong, tôi bèn bỏ nó vào vali... Tôi nghĩ tới đây, lập tức đi tìm, đúng là ở bên trong.

Tôi lấy chiếc váy ra, để trên ghế sofa bên ngoài, sau đó trở về phòng trằn trọc hồi lâu, cuối cùng cũng ngủ được.

Trong mơ màng, hình như có người vào phòng tôi, tối hôm qua tôi ngủ muộn, cho nên vẫn không chịu dậy.

Không biết qua bao lâu, hình như tôi nghe thấy có người hét lên một tiếng, làm tôi giật mình ngồi bật dậy khỏi giường, sau đó hình như có người đang khóc bên ngoài?