Đường Kiêu đi đến gara lái xe, tôi đứng dưới thái dương đối mặt với Phàn Dục Nam, lúng túng cười với cô ta, Phàn Dục Nam theo phép lịch sự cũng mỉm cười với tôi, vẻ mặt nhìn không được tự nhiên lắm.
Cũng đúng, đổi thành tôi nhìn thấy bạn trai mình ở bên những người phụ nữ khác, tôi cũng có thể bị kích thích quá mạnh, bây giờ cô ta biểu hiện được như vậy đã không phải người phàm rồi.
Có lẽ sợ hai chúng tôi xé xác nhau bên ngoài, chưa đến một phút Đường Kiêu đã lái xe tới, tôi vốn muốn ngồi ghế lái phụ nhưng chợt nhớ ra là không được, bèn tự giác chạy ra ngồi đằng sau.
Sau khi lên xe, tôi vờ mệt rã rời, cuộn người ngủ trên ghế sau, cũng lén quan sát động tĩnh của hai người ở hàng trước.
Phàn Dục Nam vẫn đẹp như vậy, mọi cử chỉ đều đại biểu cho sự tao nhã và dịu dàng.
Nào giống tôi, cậu không thương bà không yêu, vất vả lắm mới kiếm được cuộc tình nhìn có vẻ như yêu đương, kết quả vẫn là bồ nhí lén lút, sao có thể đánh đồng với vợ cả quang minh chính đại như cô ta được chứ.
Có điều tôi nghĩ lại, dù sao cũng chẳng ai thương yêu thì tôi còn gì mà sợ chứ, dù sao hôm nay cũng là Đường Kiêu chủ động dẫn tôi tới, người mặt dạn mày dày muốn đi cùng là Phàn Dục Nam chứ không phải tôi, thấy xấu hổ thì cũng là cô ta thấy xấu hổ mới đúng.
Xác định xong, tôi thanh thản ngủ trên ghế sau, loáng thoáng nghe thấy hai người họ nói chuyện phía trước, nhưng nói gì thì tôi nghe không rõ.
Không biết ngủ bao lâu, khi tôi đang mơ mơ màng màng ở phía sau, có người nhéo mặt tôi, tôi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Đường Kiêu phóng đại xuất hiện trên đỉnh đầu tôi.
Đôi mắt anh cong như vầng trăng, ngữ khí dịu dàng như mưa xuân tưới đất: “Nhã Hàm, đến sân bay rồi.
Tôi cảm thấy mấy ngày nay Đường Kiêu như bệnh nhân tâm thần phân liệt vậy, anh cứ dùng ngữ khí quái dị như thế nói chuyện với tôi, hoàn toàn tương phản với thái độ lạnh lùng trừng mắt với tôi trước kia, luôn khiến tôi tưởng mình đang nằm mơ chứ. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tôi ngồi dậy, lau nước bọt nhiều bên khỏe môi. “Đi thôi đi thôi, sắp không kịp giờ bay rồi!”
Mặc dù Phàn Dục Nam và Đường Kiêu mua vé máy bay cùng khoang, nhưng bởi vì thời gian mua khác nhau, cho nên không ngồi cùng chúng tôi, song chuyến này người không ngồi đầy khoang, cô ta liền chạy tới ngồi đối diện tôi và Đường Kiêu nói chuyện phiếm.
Toàn là mấy đoạn ký ức lúc ở Luân Đôn, gì mà cầu Luân Đôn vòng quay Luân Đôn, nhân chứng cho tình yêu ngọt ngào của bọn họ.
Tôi chưa từng đến những nơi đó, thực sự không cách nào đặt bản thân mình vào tình cảm này, huống chi là tình cảm của tình địch mình, vậy càng không thể thông cảm được.
Cho nên chẳng bao lâu, tôi lại ngủ thiếp đi lần nữa.
Có lẽ Đường Kiêu có chút bất mãn đối với hành vi coi nhẹ câu chuyện mối tình đầu của bọn họ của tôi, lại nhéo cho tôi tỉnh lại, hỏi: “Cô là heo à? Sao hôm nay ngủ nhiều vậy?"
Tôi bực bội gạt bàn tay vươn tới của anh, lại liếc qua bàn tay bị thương kia, nói: “Đừng đụng vào tôi, bà đây hay cáu khi dậy lắm đấy, còn trêu nữa tôi phế luôn cái này của anh đấy.
Đương nhiên tôi biết rõ vì sao tôi lại giận dữ như vậy, bởi vì tôi nhìn thấy Phàn Dục Nam thì rất khó chịu, vô cùng khó chịu, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm đi, lại còn hồi tưởng lại lúc trước, chẳng phải cô ta cố ý muốn khiến tôi khó xử sao?
Ghét nhất là loại phụ nữ mặt ngoài giả vờ rộng lượng, trên thực tế tâm tư hẹp hòi, nếu như vậy, tôi thà nhường quách Đường Kiêu cho Châu Vũ Dao cho xong.
Tôi thì nghĩ như vậy, nhưng Đường Kiêu lại không nghĩ thế, trong mắt anh, Nam Nam mãi mãi đẹp nhất, là một người như tiên nữ, cô ta đánh rắm cũng thơm.
Có lẽ Phàn Dục Nam và Đường Kiểu không còn gì để nói với nhau nữa, cô ta bèn lo lắng hỏi vết thương trên tay Đường Kiêu là thế nào.
Đường Kiêu cười khẽ trả lời khi anh nấu ăn ở nhà không cẩn thận cửa vào tay.
Coi như anh còn có chút lương tâm, không nói là đồ ngốc tôi cứa vào tay anh, nếu không ánh mắt u oán của Phàn Dục Nam có thể oán chết tôi mất.
Sau đó hai người nhỏ giọng xì xầm cả đoạn đường, mệt nhọc đến Hạ Môn, tôi kéo theo vali nôn nóng chạy ra ngoài đầu tiên, Đường Kiêu vội bám theo. “Vẫn chưa hết cáu vì bị đánh thức à? Con gái con đứa kéo vali làm gì, việc này nên để đàn ông như tôi làm.”
Sau đó tôi liền thấy anh mang vali của hai chúng tôi đi đẳng trước, vui vẻ nói chuyện với Phàn Dục Nam suốt dọc đường.
Sau khi đến khách sạn đã đặt, phát hiện Đường Kiêu vốn chỉ đặt một phòng đôi hạng sang, để ngừa xấu hổ, anh dự định thuê thêm hai phòng, nhưng nhân viên phục vụ khách sạn nói với anh rằng bây giờ đang là mùa cao điểm du lịch, khách sạn chỉ còn một phòng hạng sang.
Đó là lựa chọn lúng túng, hoặc là Đường Kiêu anh lựa chọn ngủ cùng phòng với tôi, hoặc là lựa chọn ngủ với Phàn Dục Nam, kiểu gì đi chăng nữa, anh đồng ý bên này sẽ khiến bên kia không vui.
Độ khó của lựa chọn này không khác nan đề của thế kỷ “mẹ bạn và vợ bạn đồng thời rơi xuống nước, bạn cứu ai trước” lắm.
Mặc dù tôi và Phàn Dục Nam đều không biểu hiện ra ngoài, thật ra trong lòng vẫn rất quan tâm quyết định anh đưa ra, nhưng Đường Kiêu không hổ là một thương nhân cáo già, anh vô tội quyết định: “Hai người ngủ một phòng đi.
Cái gì? Bảo tôi ngủ với cô ta? Tôi thèm vào!