Giọt Tình

Chương 157: Khoảng cách không thể vượt qua






Tôi xem từng tin nhắn một, tất cả đều hỏi tôi ở đâu, tổng cộng gửi hai mươi mấy tin, nhiều đến mức tôi đang xem dở thì điện thoại đột nhiên hết pin tắt máy.

Tôi bỏ di động lại vào túi xách, khi Đào Cẩn đưa tôi đến công ty, tôi lịch sự nói lời cảm ơn với anh ta.

Chờ sau khi anh ta rời đi, tôi mới quay đầu đi vào công ty.

Không biết là ai nhìn thấy tôi ngồi một chiếc Cadillac trở về, vào công ty bọn họ đã bắt đầu chụm đầu ghé tai, tôi hơi phiền, vừa ngồi vào văn phòng, Lily đã thò đầu ra ngó, nhưng mà chẳng kịp chờ cô ấy mở miệng hỏi, Đường Kiêu đã gọi tôi vào văn phòng Chủ tịch.

Vừa khéo, tôi có thể xin anh nghỉ một khoảng thời gian.


Sau khi đi vào văn phòng, anh lập tức đóng cửa lại, còn khóa trái.

Tôi bình thản nhìn anh, mặc cho anh nhào lên gặm cắn cơ thể tôi, bàn tay anh công thành đoạt đất, dùng sức giật quần áo tôi ra, bắt đầu phát tiết sự bất mãn của anh lên người tôi

Nhưng mặc cho anh làm thế nào, từ đầu đến cuối tôi đều cắn chặt môi không chịu phát ra một chút âm thanh, về sau đầu lưỡi đã thoảng mùi máu.

Làm được một nửa, anh mới nhận ra sự khác lạ của tôi, hỏi tôi thế nào ở đằng sau tôi.

Tôi nằm sấp trên bàn như con chó, há miệng thở phì phò, trong đầu như một nồi bột nhão, chỉ nghe thấy nửa câu đầu của anh, toàn bộ nửa câu sau biến thành tiếng “ong ong ong”.

Tôi cảm giác sống chẳng còn gì lưu luyến, người đàn ông yêu mình đã chết, bây giờ tôi như bộ xác rỗng, không còn chút khát khao nào đối với cuộc sống. Tôi không biết chỗ nào có vấn đề, có lẽ hôm qua tôi đã gặp quá nhiều đả kích, nhất thời tôi không chịu được, cho nên mới thành ra như bây giờ.

Tôi không trả lời khiến Đường Kiêu mất sạch hứng thú, anh đẩy tôi ra khỏi bàn, tôi thuận theo đó ngã xuống đất, ngồi trên sàn nhà lạnh buốt, mắt khô dại, muốn khóc, thế nhưng trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.

Đường Kiêu nhìn xuống từ trên cao bóp cầm tôi, nói: “Lý Nhã Hàm, buổi tối hôm qua cá đêm cô không nghe máy của tôi, cũng không về nhà, lại đi ra ngoài ở bên Hà Phong đó đúng không? Cô như này thật khiến tôi buồn nôn!”

Tôi nhìn thẳng anh, đúng thế đấy, lúc không ở bên cạnh anh tôi toàn đi lăng nhăng đấy, rồi sao?

Nhưng bây giờ tôi không muốn cãi nhau với anh, tôi không còn sức mà cãi nhau nữa.

Tôi nhìn anh hồi lâu, bóng hình cao lớn vĩ đại của anh in vào đầu tôi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ngạt thở đến thế. “Chủ tịch Đường, tôi muốn xin nghỉ một tuần”


Tôi không biết thời gian một tuần có đủ để tôi khôi phục trạng thái như cũ không, nhưng tôi biết Hà Phong còn đang chờ tôi ở trong nhà xác bệnh viện, Dương Hân không thể lo toan hậu sự cho cậu ấy được, nếu như tôi không để cậu ấy an nghỉ dưới đất thì không còn gì để nói bản thân tôi nữa.

Có lẽ Đường Kiêu không ngờ tôi lại đột nhiên xin phép nghỉ, cảnh giác hỏi tôi tại sao muốn xin phép nghỉ.

Nét mặt tôi không thay đổi, mở miệng: “Bởi vì Hà Phong chết rồi, tôi muốn lo liệu hậu sự cho cậu ấy.

Im lặng, anh lập tức yên tĩnh lại, cũng buông lỏng bàn tay nắm cằm tôi ra. “Hà Phong chết rồi à? Chẳng phải trước đó vẫn rất khỏe sao? Cho nên... cả đêm hôm qua cô không về nhà là vì chuyện này sao?”

Tôi không muốn nói chuyện với anh, bây giờ tôi vừa nhìn thấy anh, sẽ nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần gặp trong khách sạn, người mà khiến tôi tự thấy hổ thẹn.

Bây giờ Đường Kiêu dùng bàn tay từng sở da thịt cô ấy để sở tôi, làm với tôi chuyện từng làm với cô ấy, tôi không biết tôi nên cảm thấy vinh hạnh hay là bị ai.

Có điều khiến người ta cảm thấy vui mừng là anh cho phép tôi được nghỉ.

Tôi bắt một chiếc taxi về thẳng nhà, ngủ một giấc trong phòng ngủ, ngủ đến khi không biết là ban ngày hay là đêm tối, trong mơ màng có người nói: “Mẹ nó, sốt cao vậy?”

Tôi nghĩ có lẽ tôi bị ốm, trong lòng đè nén quá nhiều chuyện sẽ bệnh nặng một trận, đây không chỉ là một chứng bệnh về tâm lý, còn là chứng bệnh về sinh lý.

Ngơ ngác truyền nước hai ngày, bác sĩ nói bệnh tình của tôi lặp đi lặp lại, nhiệt độ cơ thể cũng chợt cao chợt thấp, thế nhưng kiểm tra hồi lâu cũng chỉ kiểm tra ra là bị cảm.

Tôi đang nghĩ, đây là tâm lý của tôi đổ bệnh, đã lâu rồi tôi không được vui vẻ, loại tâm trạng tiêu cực này dẫn đến đủ mọi triệu chứng, đương nhiên bác sĩ không chữa hết được.


Ngày thứ ba tôi kiên quyết xuất viện, bởi vì bên bệnh viện thông báo cho tôi tới nhà xác nhận người.

Đường Kiêu giúp tôi mua một khoảnh đất phong thủy ở tây ngoại ô thành phố này cho Hà Phong, buổi sáng hoả táng, buổi chiều lái xe đưa cậu ấy đến khu mộ.

Tôi bỏ hũ tro cốt vào trong huyệt, nhìn bọn họ đắp từng phiến đá lên, Hà Phong trên bia mộ vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai lắm.

Tôi nhìn khuôn mặt trẻ trung của cậu ấy, đột nhiên dạ dày như dời sông lấp biển, nhưng khi tôi ngồi xuống nôn, lại không nên được gì.

Chắc là cơn ốm của tôi ảnh hưởng đến dạ dày.

Sau khi về đến nhà, tôi lại nghỉ ngơi mấy ngày, mấy ngày nay Đường Kiêu đối xử với tôi rất tốt, khi tôi không vui anh sẽ yên tĩnh đọc sách ở một bên, buổi tối không ngủ được, anh sẽ ôm tôi kể chuyện cho tôi nghe, nghiễm nhiên thành một người đàn ông tốt nhất trần đời.

Thế nhưng dù thế nào đi nữa, trong tim tôi luôn có khe hở, mỗi lần nghĩ tới, sự tồn tại của nó như chiếc gai nhọn.