Giọt Tình

Chương 156: Hà phong chết rồi






Tôi không cách nào từ chối yêu cầu của cậu ấy được, dù cậu ấy không chết, tôi cũng sẽ không từ chối yêu cầu của cậu ấy.

Thế là tôi cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cậu ấy.

Cậu ấy cười: “Thật ấm áp, Nhã Hàm... Cám ơn cậu đã chịu chia sự ấm áp của cậu cho tớ, tớ sẽ nhớ kỹ những điều tốt đẹp về cậu, mang nó vào phần mộ... Cám ơn cậu

Tôi nghẹn ngào lần nữa, nằm trên vai cậu ấy khóc không thành tiếng: “Đừng nói những câu ngốc nghếch đó, cậu không có việc gì đâu...

Giọng cậu ấy nhẹ nhàng, có phần lâng lâng “Nhã Hàm, cậu mới đang nói những lời ngốc nghếch đó, cậu biết không? Con người... con người rồi cũng sẽ chết, tớ nhìn rất thoáng” “ÀI, chỉ... chỉ đáng tiếc là, tớ... còn có rất nhiều lời muốn nói với cậu... Thế nhưng... đã không có cơ hội nữa.”


Cậu ấy bỗng dừng lại, tôi mở to hai mắt, ôm cơ thể lạnh lẽo của cậu ấy khóc không thành tiếng. “Xin lỗi, Hà Phong, kiếp này chúng ta đã định sản là vô duyên, nếu có kiếp sau... nhất định tớ sẽ không phụ cậu." Tôi nhẹ nhàng ghé vào bên tại cậu ấy nói cầu này, ngoài cửa sổ bóng cây chao đảo, có một nửa ánh trăng bị che đi, tạo thành những điểm tối di chuyển trên mặt cậu ấy, như thể cậu ấy còn sống vậy.

Tôi không biết mình đã ở trong phòng bao lâu, cả người ngây dại, nước mắt đã chảy khô, cuối cùng tròng mắt cũng đo đỏ, đầu đau như sắp nổ tung.

Tôi ngơ ngác ngồi đó, mắt nhìn chằm chặp vào Hà Phong, như thể cậu ấy chỉ ngủ một giấc, lát sau sẽ tỉnh lại.

Thế nhưng đường cong theo dõi nhịp tim đập đã sớm biến thành đường thẳng không còn nhấp nhô nữa, cậu ấy cũng sẽ không trở lại nữa.

Tôi không thể tin được, thiếu niên năm năm trước cười lên mắt cong cong, vậy mà lại đột nhiên biến mất khỏi thế giới này.

Ngay trước đó không lâu cậu ấy còn nói với tôi những lời tình tứ đẹp nhất, cậu ấy bảo tôi cho cậu ấy một cơ hội, cậu ấy sẽ yêu tôi thật tốt.

Cậu ấy nói, bởi vì năm năm trước bỏ lỡ, cho nên đời này cậu ấy không muốn để lại tiếc nuối cho bản thân, thế nhưng cuối cùng vẫn bởi vì tôi nhu nhược mà bỏ lỡ cậu ấy.

Vào ngày ở sân bay, cậu ấy nói, Nhã Hàm, cậu đừng đi cùng anh ta, chúng ta cùng rời khỏi nơi này được không?

Cậu ấy nói...

Nhưng bây giờ, cậu ấy lẳng lặng nằm trên giường trước mặt tôi, nét mặt rất bình tĩnh, hiền hòa, dù tôi chờ thế nào, cậu ấy cũng sẽ không đứng lên nữa.

Tôi cảm thấy trái tim mình tan vỡ thành đống bột phần, gió lớn thổi qua lồng ngực, làm dấy lên cơn bão cát, cát bay đá lăn, tuyệt vọng đến nỗi tôi không sao thở được.


Y tá đi đến từ bên ngoài, ngừng oxi và máy móc khác của cậu ấy, tôi ở bên cạnh đờ đẫn nói. “Mọi người đừng ngừng những dụng cụ này của cậu ấy có được không, tôi đưa tiền, mấy người đừng bỏ đi... Hà Phong không hít thở được sẽ rất khó chịu...

Hai y tá kia nhìn tôi như nhìn bệnh nhân tâm thần, tuyệt tình phủ một tấm vải trắng lên mặt cậu ấy, đẩy Hà Phong ra khỏi phòng bệnh.

Tôi đi theo sau như mất hồn, Đào Cẩn ở cửa vừa nhìn thấy tôi đi ra, lập tức liền đứng lên từ trên ghế, người tôi lảo đảo, anh ta đỡ lấy tôi.

Tôi yếu ớt nói một câu cám ơn với anh ta, Đào Cẩn do dự mấy giây, dùng chất giọng trầm thấp dễ nghe chậm rãi nói. “Nhã Hàm, cô đừng quá đau lòng, con người luôn phải đối mặt với sinh ly tử biệt, người sống phải nghiêm túc đối mặt với cuộc sống mới được."

Tôi gật đầu, lạnh nhạt nói: “Được, tôi biết rồi.”

Tôi không biết mình ra khỏi bệnh viện, lên xe Đào Cẩn lúc nào.

Tôi chỉ biết mình ngủ thiếp đi, ngủ rất say, ý thức như trôi nổi trong nước, chợt cao chợt thấp, thi thoảng hồi ức tràn vào mũi tôi, tôi sặc một ngụm nước, trong nước toàn mùi máu tươi chết chóc.

Tôi không ngủ yên cả đêm, lúc tỉnh lại ở trên một chiếc giường xa lạ, mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một chiếc rèm cửa màu vàng nhạt. Tôi nằm trên giường trắng tinh, trong chăn có mùi thơm thoang thoảng.

Ngay khi tôi nhớ lại rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, có một người đẩy cánh cửa này ra, tôi nhìn lại, là thím Dư.

Tôi... đang ở trong nhà Đào Cẩn sao?

Thím Dư thấy tôi tỉnh dậy thì vui mừng nói: “Cô Lý, làm xong bữa sáng rồi, cô tới ăn sáng với nhà ông chủ đi.”


Tôi gật đầu, vội vàng thốt ra câu được.

Sau khi vén chăn lên, tôi mới phát hiện thứ tôi mặc trên người không phải bộ quần áo ngày hôm qua, mà là một chiếc váy ngủ dậy tơ tằm màu hồng nhạt, không khỏi khiến tôi sợ hết hồn.

Khi tôi nhăn nhó xuất hiện trong phòng ăn, Đào Cẩn đang ngồi bên bàn đọc báo, Shelly bên cạnh đang ngoan ngoãn dùng tay xé một mẩu bánh mì, nhìn thấy tôi đến đây, cô bé tò mò quan sát tôi, ngọt ngào gọi một tiếng. “Chào aunty

Lúc này Đào Cẩn mới ngước mắt nhìn qua tôi, khỏe môi nở nụ cười. “Tối hôm qua cô ngủ thiếp đi, tôi không biết nhà cô ở đâu, cho nên đành đưa cô đến nhà tôi, váy ngủ của cô là thím Dư thay cho, đó là mấy bộ quần áo của vợ tôi khi còn sống, vẫn còn chưa thanh lý, vừa khéo cô mặc vào cũng rất hợp.

Tôi hơi quẫn bách, đành phải vò mép vảy nói: “Cám ơn anh, Đào... Cẩn”

Anh cười nhạt một tiếng: “Tới ăn sáng đi, cơm nước xong xuôi tôi đưa cô đi làm.

Tôi gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn sáng.

Ăn sáng xong, trên xe, lúc tôi lấy điện thoại di động ra, trên màn hình đã có hơn sáu mươi cuộc gọi đến từ “ngắn nhỏ mềm”...