Giọt Tình

Chương 140: Không thấy minh hiền đầu






Nghe câu này xong, Đường Kiêu lập tức nổi giận, uy hiếp cô ấy: “Nếu em làm mất Minh Hiên, vậy em không cần về nhà nữa!”

Anh giận đùng đùng hỏi cô ấy: "Bây giờ em đang ở đâu? Bọn anh lập tức lái xe tới!”

Có lẽ bên kia Đường Hân Nhiên cũng hoảng sợ, lắp bắp nói cô ấy ở quán bar Mide.

Đường Kiêu sắp tức đến bể phổi rồi, quát to với điện thoại: “Đường Hân Nhiên, em được lắm, dám dẫn Minh Hiền đi bar, em cảm thấy em sống cuộc sống đại tiểu thư bây giờ quá tốt rồi đúng không?”

Tôi còn chưa nghe rõ lời phía sau, Đường Kiêu đã cúp điện thoại.

Tôi nhìn qua khuôn mặt nghiêm túc của Đường Kiêu, sợ hãi mở miệng: “Minh Hiền hiểu chuyện như vậy, chắc sẽ không chạy lung tung đúng không?”

Anh nhìn qua tôi, ánh mắt tràn ngập lo lắng “Ý của cô là, Minh Hiền là bị người mang đi?”


Ông trời ơi, tôi chỉ muốn an ủi anh chút thôi,

Chương 140 Không thấy Minh Hiền đầu

Nghe câu này xong, Đường Kiêu lập tức nổi giận, uy hiếp cô ấy: “Nếu em làm mất Minh Hiên, vậy em không cần về nhà nữa!”

Anh giận đùng đùng hỏi cô ấy: "Bây giờ em đang ở đâu? Bọn anh lập tức lái xe tới!”

Có lẽ bên kia Đường Hân Nhiên cũng hoảng sợ, lắp bắp nói cô ấy ở quán bar Mide.

Đường Kiêu sắp tức đến bể phổi rồi, quát to với điện thoại: “Đường Hân Nhiên, em được lắm, dám dẫn Minh Hiền đi bar, em cảm thấy em sống cuộc sống đại tiểu thư bây giờ quá tốt rồi đúng không?”

Tôi còn chưa nghe rõ lời phía sau, Đường Kiêu đã cúp điện thoại.

Tôi nhìn qua khuôn mặt nghiêm túc của Đường Kiêu, sợ hãi mở miệng: “Minh Hiền hiểu chuyện như vậy, chắc sẽ không chạy lung tung đúng không?”

Anh nhìn qua tôi, ánh mắt tràn ngập lo lắng “Ý của cô là, Minh Hiền là bị người mang đi?”

Ông trời ơi, tôi chỉ muốn an ủi anh chút thôi, ai biết anh lại nghĩ đến đây chứ? Quả nhiên suy nghĩ của thương nhân đều là ý thức tự chuốc lấy gian nan khổ cực sao?

Không cho phép tôi suy nghĩ nhiều, anh đã lên xe, tôi đi theo ngồi vào vị trí bên ghế lái, đi ra ngoài cùng anh.

Sau khi chạy tới quán bar, từ xa đã thấy Đường Hân Nhiên kinh hãi đứng ở cửa, vừa nhìn thấy xe chúng tôi, cô ấy đã nhào tới. “Anh cả, làm sao bây giờ? Không thấy Minh Hiện đầu...

Sắc mặt Đường Kiêu còn tệ hơn vừa rồi: “Đường Hân Nhiên, hôm nay nếu tìm được Minh Hiền thì thôi, nếu không tìm được... em có thể cút ra khỏi nhà họ Đường được rồi đấy!”

Nói xong, anh bắt đầu lấy điện thoại di động ra gọi điện.


Đường Hân Nhiên cũng muốn khóc, trên mặt đã sớm không còn vẻ ngang ngược càn rỡ bình thường, chỉ có dáng vẻ luống cuống khi một cô gái đối mặt với sự cổ đột nhiên xuất hiện.

Tôi đột nhiên cảm thấy cô ấy thật đáng thương, bèn tốt bụng an ủi cô ấy: “Đừng vội, chúng ta tìm xung quanh trước đi, Minh Hiền chỉ là trẻ con, không chạy đi xa được đầu

Cô ấy cảm kích nhìn tôi, cùng tôi đi đến quảng trường cách đó không xa.

Lúc này trên quảng trường có rất nhiều người, đám người tấp nập nhộn nhịp che khuất tầm mắt của chúng tôi, tìm cả buổi trong đám người cũng không thấy bóng dáng thằng bé, khiến người ta gấp muốn chết.

Đường Hân Nhiên khóc nức nở gọi tên Đường Minh Hiên, tìm ở đường dành riêng cho người đi bộ bên phải quảng trường, tôi không đi theo cô ấy, mà đi vào trong quán cà phê bên trái.

Mới vừa đi vào, tôi đã thấy Đường Minh Hiền đang ngồi trên ghế vừa ăn kem ly vừa nói chuyện với người đàn ông đưa lưng về phía tôi.

Cuối cùng cũng thấy thằng bé.

Tôi thở phào một hơi, đi về phía bọn họ. “Minh Hiên, sao em lại chạy đến đây?”

Đường Minh Hiên vừa nhìn thấy tôi, đã thân thiết nhào vào tôi. “Chị Nhã Nhã, em biết mọi người sẽ tìm được em mà.”

Tôi nhéo mũi thằng bé, bế thằng bé từ dưới đất lên: “Sao lại chạy đến đây vậy, em có biết các anh chị em tìm em sốt ruột lắm không?”

Minh Hiền hít mũi một cái, trên người có mùi kem thoang thoảng, hòa với mùi sữa thơm nhàn nhạt chỉ có trên người trẻ em, ngửi thích cực. “Em cũng không muốn chạy đi, nhưng chỗ chị hai dẫn em đến quá ồn, cũng quá nhiều người, em tìm không thấy chị ấy, cho nên em đi ra ngoài đợi chị ấy...

Ài, Đường Hân Nhiên này cũng thật là, đi uống rượu còn dẫn trẻ con theo, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì làm sao giờ?

Tôi chọc chọc khuôn mặt nhỏ của cậu: “Vậy em trở về với chị đi, bây giờ anh cả chị hai em vẫn còn đang tìm em đấy.

Minh Hiên khẽ gật đầu: "Được ạ, nhưng chị Nhã Nhã, em muốn nói lời tạm biệt với uncle, cảm ơn chú ấy đã mời em kem.”


Tôi không nhịn được cười: “Uncle nào vậy?”

Cậu giãy giụa xuống khỏi người tôi, chạy lạch bạch tới chỗ ngồi: “Nè, để em giới thiệu với chị, đây là uncle em mới quen, con gái chú ấy là Shelly rất ngoan đó."

Sau khi đến chỗ ngồi, tôi mới nhìn thấy dáng dấp của “uncle” mà Minh Hiền nói ra sao, mắt một mí, mặt lai, da trắng, còn ôm một cô bé hai ba tuổi... Ơ, nhìn người đàn ông này sao quen vậy.

Làm thư ký, quan trọng nhất chính là nhớ kỹ mỗi người ông chủ tiếp xúc, bọn họ có thể là khách hàng của bạn, cũng có thể là người hợp tác với bạn, cho nên, trong nhiệm vụ của tôi có thêm một mục, nhớ kỹ đặc điểm và tên của đối thủ.

Đáng tiếc nghiệp vụ của tôi chưa được pass, cho nên vừa thấy người đàn ông này, tôi chỉ cảm thấy anh ta vô cùng đẹp mà nhìn rất quen, căn cứ vào thái độ đã gặp trai đẹp là không quên được, lẽ ra tôi không nên không nhận ra anh ta mới đúng.

Chẳng lẽ gặp đám Đường Kiêu nhiều, tôi đã có miễn dịch với trai đẹp rồi?

Tôi đang moi hết ruột gan suy đoán người đó là ai trong đầu, anh ta đã chủ động dùng tiếng Trung không quá lưu loát giới thiệu bản thân. "Chào cô Lý Nhã Hàm, lúc trước chúng ta từng gặp nhau trong khách sạn ở châu Úc, cô còn nhớ rõ không?”

Anh ta nói vậy, trí nhớ của tôi lập tức sống lại, chẳng phải anh ta là chủ tịch họ Đào của tập đoàn Trung Thiên sao? Lần này về nước rồi à?

Tự dưng được người ta ghi nhớ, tôi thấy hơi kinh ngạc. Rồi tôi bắt tay anh ta “Thì ra là chủ tịch Đào, sao anh lại về nước vậy?”

Anh ta cười nhạt một tiếng, đang chuẩn bị nói, điện thoại di động của tôi đã vang lên...