“Tất nhiên là phải làm việc gấp ba lần rồi” Đường Kiêu dừng lại, hạ cửa sổ thấp xuống, giọng nói trở nên ám muội, còn cố ý nhấn mạnh chữ “làm” nữa chứ, bỗng chốc khiến tôi đỏ cả mặt.
Tôi mặc kệ hắn và quay lưng bỏ đi thẳng, không ngờ hắn ta chạy xe chầm chậm theo sau tôi, thậm chí còn ngó lơ tiếng còi của những xe phía sau nữa.
“Đường Kiêu, rốt cuộc anh muốn làm gì đây?” Tôi bực mình quay qua nhìn anh †a.
“Tôi tự hỏi tiếng Trung của tôi cũng rất tốt, khả năng biểu đạt cũng không tệ, tôi muốn làm… gì, cô phải biết chứ. Tôi nói cho cô nghe, cơ hội qua rồi không có lần hai đâu, gấp ba lần lương đó…” Lời nói của Đường Kiêu thật sự rất đáng ghét nhưng bây giờ tôi quả thật đang rất cần một công việc để bắt đầu lại, nếu không tôi phải ngủ ngoài đường mất.
Thế nên tôi đã cắn răng trả lời: “Được, tôi làm.
Anh ta gật đầu vừa ý, sau khi nhìn thấy vết thương trên trán tôi thì anh ta nhíu nhíu đôi mày.
“Lần này lại làm sao mà bị thương đấy?” Tôi sờ vào vết thương trên đầu, tôi cười đau khổ nói do tôi không cẩn thận đụng vào cánh cửa nên bị thương.
Anh ta lẩm bẩm nói sao mà bất cẩn thế, rồi ép tôi lên xe và lại đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi liên tục từ chối, nói không phải là chuyện lớn nên tôi có thể tự đi được.
Nói thật thì tôi rất cần cái công việc thư ký này nhưng lại không muốn tiếp xúc quá mức với Đường Kiêu, dù sao sự quen biết này cũng là sự sai lầm, nếu tiếp tục như thế thì chắc chắn là tôi có vấn đề rồi.
Sự kiên quyết của tôi làm anh ta bực mình, khuôn mặt anh ta sa sầm khiến tôi nổi cả da gà.
“Lên xel” Anh ta chỉ thốt ra hai chữ gọn lỏn này thôi đã làm tôi sợ đến nỗi lập tức lên xe.
Tôi rụt rè ngồi ở ghế sau, anh ta lâu lâu lại nhìn tôi qua kính xe giống như là không tin lời tôi vừa nói lúc nấy.
Cả chặng đường tôi đều chột dạ cúi đầu cho đến khi tới bệnh viện.
Vị bác sĩ lại thấy tôi và Đường Kiêu, trên khuôn mặt ông lại nở nụ cười đầy ẩn ý khiến tôi không dám nói lời nào.
“Cô Lý, vết thương này không giống như là bất cẩn đụng phải, mà giống…” Tôi nhanh chóng cắt ngang lời bác sĩ để ông không nói ra chuyện gì đó kinh thiên động địa.
Tôi liếc nhìn Đường Kiêu một cái, anh ta nhăn mặt ngồi đợi trên ghế ngoài phòng khám, hoàn toàn không để ý đến cuộc đối thoại của chúng tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chuyện xấu hổ như vậy tôi không muốn Đường Kiêu biết.
Bác sĩ nói vết thương của tôi không nghiêm trọng lắm, ông lấy cho tôi một ít thuốc dùng ngoài da rồi bảo tôi đi về.
Trên đường về Đường Kiêu vẫn xị mặt lại khiến tôi sợ phát khiếp.
“Chủ tịch Đường, cám ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện.” Bởi vì không khí đang có phần gượng gạo nên tôi đã mở miệng nói câu này.
Đường Kiêu hoàn toàn không để ý mà tiếp tục lái xe, còn hỏi tôi bây giờ đang ở đâu.
Tôi nói hiện nay đang ở nhà của người chị em tốt, anh ta ngờ vực nói tưởng tôi có nhà riêng chứ.
Tôi cười khan một cái rồi dùng lý do tôi là người ngoại tỉnh để trả lời cho qua chuyện.
Đường Kiêu không còn tiếp tục hỏi mà chở tôi đến một nhà hàng Nhật Bản.
Tôi nhìn bảng hiệu thì phát hiện đây là nhà hàng Nhật đắt nhất thành phố này, †ôi từng kêu Khương Chí Cang đưa tôi đến đây ăn thử nhưng bị hắn ta từ chối.
“Chủ tịch Đường, đây là?” Anh ta nhìn tôi một cái: “Vừa đúng lúc không ai ăn cơm với tôi.” Tôi bị Đường Kiêu kéo vào, mặc dù không dám nghĩ tới nhưng khi nhìn thấy một bàn thức ăn ngon thì nước dãi tôi sắp chảy ra đến nơi.
Mấy ngày nay tôi không được ăn ngon nên hôm nay cũng chẳng màng gì đến việc giữ kẽ và phép lịch sự, ăn ngấu nghiến mọi thứ.
Đường Kiêu ngạc nhiên nhìn tôi, bảo tôi ốm thế mà sao ăn được nhiều ghê.
Tôi cười nói: “Bị nhốt mấy ngày trời thì tất nhiên là phải đói rồi.” Tiêu rồi, tôi vui quá mà lỡ miệng nói ra chuyện mình bị nhốt.
Tôi không dám nhìn thẳng anh ta mà chỉ dám liếc liếc anh ta thôi.
Quả nhiên khi nghe thấy chữ “nhốt” thì anh ta đã hỏi rốt cuộc mấy ngày nay tôi đã đi đâu, còn bảo anh ta nghe lão Triệu nói tôi không đi làm mấy ngày rồi.
Tôi nhai chậm đi và suy nghĩ không biết nên dùng lý do gì để trả lời anh ta.
Lúc này thì tôi chỉ có thể áp dụng tuyệt chiêu “im lặng là vàng” thôi.
Tôi cúi đầu xuống, cho dù Đường Kiêu có hỏi thế nào thì tôi cũng im re làm anh ta hết cách.
Ăn cơm xong, anh ta lại đưa tôi đi trung tâm thương mại nói là mua cho tôi vài bộ quần áo mới.
Cái sờ sờ cái ví của mình rồi cần nhăn là mua quần áo mới để làm gì, lãng phí.
Anh ta nhướng mày, khuôn mặt kiểu như đang nói tôi thì biết đếch gì, rồi dạy bảo tôi làm thư ký của anh ta phải xứng với anh ta, chê tôi mặc đồ quê mùa quá.
Tôi chọn đại hai bộ váy rẻ nhất nhưng bị Đường Kiêu gạt đi.
Anh ta cầm lên hai bộ đắt tiền nhất rồi nhanh chóng đi trả tiền khiến tôi kinh ngạc không nói nên lời.
“Chủ tịch Đường, cái này không phù hợp lắm” Tôi õng a õng eo từ chối cái túi anh ta nhét qua nhưng thật ra trong lòng tôi đang vui muốn chết.
Đường Kiêu liếc nhìn tôi một cái rồi giội cho tôi một gáo nước lạnh.
“Tiền mua áo sẽ trừ vào lương của cô.” Tôi nuốt giận, nghiêm mặt nhận lại túi quần áo, bụng thầm chửi anh ta.
“Nhưng… cô lấy thứ khác để trừ cũng không phải là không được.” Đường Kiêu nói ra hai chữ “thứ khác” nghe rất ám muội, nụ cười trên mặt càng lúc càng đầy ẩn ý.