Câu hỏi này của cậu ấy làm tôi rất khó xử.
Thế nhưng tôi cũng không thể trả lời đại một đáp án để qua chuyện được, đây không phải là phong cách của tôi. "Hà Phong, tớ cũng không biết Đường Kiêu khi nào mới buông tha cho tớ, cũng giống như cậu không biết Dương Hân khi nào mới buông tha cậu vậy, hoàn cảnh của chúng ta rất giống nhau nên tốt nhất là không nên đặt ra một kỳ vọng mù mịt, không có hy vọng thì sẽ không có thất vọng.
Cậu ấy gật gật đầu: “Tớ hiểu rồi.
Tôi vừa mới nói lời mở đầu thôi mà cậu ấy đã hiểu rồi sao?
Tư tưởng của những nhân tài quả là rất nhanh nhạy, khi mà người ta vẫn còn suy nghĩ đến những con chữ trên mặt giấy thì họ đã thấy đến cả những tinh túy bên trong rồi. “Thật ra thì Nhã Hàm, có một câu tớ chưa từng nói với cậu."
Cậu ấy cố ý quăng cho tôi nửa câu nói, nó làm khơi dậy sự tò mò của tôi. “Câu nói gì?” “Cậu biết không? Vào cái đêm cậu muốn tớ đưa cậu đi ấy, lý do tớ hỏi cậu có phải là nói thật không là bởi vì tớ nghi ngờ cậu đã yêu Đường Kiêu mất rồi, cậu chưa bao giờ khóc mà gọi cho tớ như thế... À không có lẽ là không nên nói thế. “Là cậu rất ít khi gọi điện thoại cho tớ, cậu biết yêu một người sẽ có cảm giác gì không? Chính là cậu rất muốn bên cạnh người đó mỗi phút mỗi giây, sẽ không chịu nổi sự chia ly và hiểu lầm dù là nhỏ nhất, thế nhưng từ thái độ của cậu thì tớ phát hiện là cậu không hề yêu tớ lắm...
Tôi ngạc nhiên, không ngờ là những suy nghĩ trong lòng lại bị cậu ấy phát hiện ra, có lẽ tôi đối với cậu ấy là thích thôi, là cái cảm giác mà một linh hồn cô độc gặp được một người tương đồng với mình vậy.
Đó là sự đồng cảm với nhau thôi chứ không phải là tình yêu.
Thấy tôi không nói gì thì cậu ấy lại tiếp tục: “Có nhiều lúc tớ nghĩ có phải là từ sau khi chúng ta để lỡ mất nhau năm năm trước thì không thể nào quay lại bên nhau nữa không? Dù sao thời gian dần trôi thì dù tình cảm có nồng thắm đến mức nào nhưng sau khi loãng rồi nó cũng sẽ nhạt thôi...
Lời tổng kết của cậu ấy quá sắc sảo, trước đây tôi không hề để ý là do lúc đó người trong cuộc bị u mê, tôi lún quá sâu nên hoàn toàn không nhìn thấy được quy luật ở trong đó.
Khi tình cảm của chúng tôi bị sứt mẻ thì tôi bắt đầu thấy có chút khó xử, dù sao thì tôi cũng không muốn mối quan hệ của mình và cậu ấy thành ra như thế, có lẽ cậu ấy còn thích tôi nhưng tôi đã không còn quá nhiều tình cảm dành cho cậu ấy nữa rồi. “Xin lỗi.”
Tôi xin lỗi cậu ấy với tâm trạng bồn chồn, cậu ấy cười nhẹ nhàng: “Nhã Hàm, cậu vẫn chưa hiểu, giữa chúng ta không ai có lỗi với ai cả, chỉ là tớ vẫn cứ cố nằm lấy cái cố chấp của năm xưa không chịu buông thôi, thật ra thì chúng ta đã sớm bỏ lỡ đi thời gian tốt nhất ở bên nhau rồi.”
Đúng là đã bỏ lỡ rồi, từ năm năm trước đã để lỡ mất rồi, bây giờ thì không thể quay lại được nữa.
Tôi có chút thương cảm, rồi nghe thấy cậu ấy thoải mái thở dài một cái: “Được rồi, cứ vậy đi, tớ mong cậu sẽ thật hạnh phúc, tớ đi trước đây.
Cậu ấy vẫy vẫy tay tôi chào tạm biệt rồi tính tiền và rời đi, tôi đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng của cậu ấy quay đi mà trong lòng có cảm giác như mất đi thứ gì đó.
Tôi mò mẫm về nhà, thời tiết hình như cũng. không nắng nóng lắm nữa, tôi ngước đầu lên nhìn bầu trời, đó vẫn là cái mặt trời nóng rực đó còn tôi thì y như cái bánh vừa mới ra lò, nóng hổi cả lên.
Về đến nhà, tôi xuống bếp tự nấu tô mì ăn, sau đó thì thay bộ đồ công sở và mang đôi giày cao gót mười mấy phân bắt xe đến công ty.
Vừa đến công ty thì ánh mắt của mọi người nhìn tôi rất ám muội, mới đầu tôi còn hơi ngợ ngác nhưng sau đó thì đã hiểu rồi, tối qua tô bị ngã, Đường Kiêu cõng tôi về giữa bao nhiều cái ánh mắt và rồi hôm nay đến trưa tôi mới đến công ty...
Nhìn cái ánh mắt đen tối của họ thì tôi biết họ đang nghĩ cái gì rồi.
Nhưng đó giờ tôi là người không quan tâm đến việc người khác nghĩ gì, tôi là kiểu người dù đang đứng trên đầu ngọn sóng thì vẫn có thể bình thản được, bọn họ thích nhìn thì cứ nhìn, dù gì thì lời đàm tiểu cũng chẳng thể nào tiêu diệt được tôi.
Chỉ vỏn vẹn mấy tháng thôi mà trái tim tôi đã dần dần tiến hóa rồi, nó trở nên mạnh mẽ như sắt thép vậy.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc, còn chưa ẩm ghế thì đường dây của phòng chủ tịch đã gọi đến, tôi nhấc máy lên thì nghe thấy giọng nói không biết đang vui hay buồn của anh. “Đến phòng làm việc của tôi.”
Trong lòng tôi đang nghĩ có phải là còn có công việc chưa bàn giao xong không, một lát sau tôi đã ở cửa phòng làm việc rồi.
Tôi lịch sự gõ cửa phòng ba cái thì nghe thấy giọng anh từ trong phòng vọng ra. “Vào đi.”
Tôi đẩy cửa vào: “Chủ tịch Đường, anh tìm tôi à?”
Anh nhướn mày nhìn tôi: “Tối nay theo tôi về nhà đón Minh Hiền qua bên này
Sao lại đón nhanh như thế nhỉ?
Tôi đột nhiên nhớ ra anh có nói chuyện ba mẹ anh sẽ đi du lịch nên tạm thời gửi Minh Hiện ở chỗ chúng tôi.
Thế nhưng trong căn hộ chỉ có hai phòng ngủ thôi. “Minh Hiền qua đây thì ngủ ở đâu?”
Đây là vấn đề làm tôi lo lắng, tính tình Đường Kiêu nóng nảy không nói, đã vậy sáng dậy còn hay cáu gắt nữa,
Nếu Minh Hiên ngủ với anh, lỡ như con nít có thói quen đá mền hay đái dầm thì chắc anh sẽ phát điên với nó mất.
Thế nhưng nếu thằng bé ngủ với tôi thì tôi cũng là người thích đá chăn, làm sao có thể chăm sóc nó chứ? “Minh Hiền sẽ ngủ ở phòng cô.
Anh ta tự ý quyết định mà không thèm bàn bạc gì với tôi cả.
Tôi có chút chán nản: “Thế tôi thì sao? Tôi ngủ số pha à?”. Lúc này anh ngẩng đầu lên và hướng ánh mắt đen láy vào tôi, miệng nở một nụ cười thần bí: “Cô ngủ với tôi.