Đĩa đồ ăn như hòn đá lặn xuống từ trên núi, rơi ào đầy đất, bánh ngọt lăn xuống từ trên quần áo anh ta, rơi chính xác vào mu bàn chân của anh ta. "A..."
Tôi kêu khẽ một tiếng, cúi đầu xin lỗi anh ta rối rít: “Tôi xin lỗi tôi xin lỗi, tôi không cố ý...
Nhìn bộ quần áo của anh ta, có lẽ không có hai trăm nghìn tệ thì không sờ vào được, tôi luống cuống chân tay cầm giấy lau quần áo cho anh ta, nhưng bơ dính trên đó thật sự không dễ xử lý, tôi lau cũng chỉ càng bẩn hơn. “Lý Nhã Hàm?”
Tiếng Trung hơi cứng lọt vào trong tai tôi, khiến tôi đang cúi đầu lau quần áo cho anh ta không khỏi sững người, lẽ nào... gặp người quen ở đây?
Quá tốt rồi, nói không chừng tôi không cần bồi thường tiền bộ âu phục này.
Tôi tha thiết ngẩng đầu, đập vào mắt lại là một khuôn mặt xa lạ.
Tóc ngắn gọn gàng, mắt một mí, con mắt lại không nhỏ, con người màu nâu có thể khiến người ta nghĩ đến từ sâu thẩm.
Có điều tôi nghĩ chủ yếu là bởi vì xương lông mày của anh ta cao, mũi cũng cao, bờ môi đỏ, lại đỏ vừa đủ, nhìn không ẻo lả chút nào.
A, đây cũng là một anh chàng điển trai có ngoại hình kinh thể hãi tục.
Tôi lập tức cảm thấy lần này cùng Đường Kiêu tới đây thật đúng đắn, va bừa vào một người cũng đẹp đến vậy, đúng là khiến người ta được mở mang tầm mắt mà.
Người đàn ông trước mắt phong lưu phóng khoáng, dáng người cao ráo, giá trị nhan sắc tương xứng với Đường đại nhân nhà tôi, nhưng lại là hai phong cách hoàn toàn khác biệt.
Thoạt nhìn bề ngoài gương mặt Đường Kiêu thuộc kiểu chín chắn già dặn phương Đông, còn người đàn ông này thì mang phong cách Anh hơi lười biếng tùy tính, có điều bất kể là phong cách gì, hai người đều mang vẻ đẹp trai hiếm gặp. “Này, cô ngày người à?"
Người đàn ông này huơ tay trước mặt tôi hai lần, tôi lập tức tỉnh táo lại, lúng túng cười với anh ta: “Anh biết tôi à?”
Trên môi anh ta nở nụ cười hơi lạ: “Trong cuộc họp vừa rồi, biểu hiện của cô rất xuất sắc"
Thật sao? Ý anh ta là vừa rồi anh ta cũng ở trong phòng họp sao? Nhưng vì sao tôi không thấy anh ta? Theo lý thuyết với đôi mắt thị lực không phẩy này của tôi, rất dễ phát hiện đủ mọi trai đẹp trong phạm vi một trăm mét xung quanh, còn nhạy hơn cả ra-đa, lần này mất linh rồi à?
Có điều tôi cẩn thận nghĩ lại, mới nhận ra vừa rồi mình vì đói và căng thẳng, không hề chú ý đến những chàng đẹp trai bên cạnh.
Xem ra... lát nữa tôi trở về phải quan sát xung quanh thật kĩ, nhỡ đâu lại phát hiện mỹ nam, cũng được ngắm cho thỏa. “Này, cô lau đủ chưa? Một bộ quần áo vốn giặt qua là lại dùng được, bị cô lại hỏng rồi đấy."
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, chỉ có thể cúi đầu nói xin lỗi.
Hình như anh ta đang nhìn tôi, một lát sau mới nói: "Cô rất có tài... có điều nhìn biểu cảm của cô, tôi biết cô không bồi thường nổi, quên đi vậy, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, tôi đi thay bộ quần áo.
Tôi vừa may mắn mình thoát được một kiếp trong lòng, vừa cảm khái trên đời này vẫn còn nhiều người tốt, sau đó quay lại cầm miếng bánh ngọt rừng đen, cẩn thận bưng lên tầng.
Vừa ra khỏi thang máy tầng mười lăm, tôi phát hiện Đường Kiêu đang tìm tôi khắp nơi, thấy tôi đến, lo lắng trong mắt vơi đi một nửa. “Cô đi đâu vậy? Chờ cô hồi lâu cũng không thấy cô trở về, còn mười phút nữa là họp tiếp rồi, lúc này còn chạy lung tung cái gì?”
Tôi cười bí ẩn với anh, lấy bánh ngọt ra từ phía sau, đưa tới trước mặt anh như hiến vật quý: “Tôi tới tầng hai lấy đó, vừa khéo anh cũng chưa ăn sáng, ăn gì lót dạ trước đi, tới trưa xuống nhà ăn là có thể được ăn bữa chính rồi."
Đường Kiêu không nói gì, trong mắt lại lóe lên cảm xúc khác, đó là cảm động sao?
Khi quay trở lại phòng họp lần nữa, tôi còn ra sức nhìn lướt qua nhóm đối thủ cạnh tranh xung quanh, rốt cục cũng phát hiện người đàn ông mà tôi vừa gặp ở sảnh tầng hai phía sau chậu cây trầu bà vàng cao cỡ một người.
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Bảo sao tôi không có ấn tượng với anh ta, bởi vì cái cây đó đã che đi hơn nửa người anh ta, tôi ở ngồi vị trí này không nhìn thấy chỗ đó có người, đừng nói thứ gì khác.
Mới mấy phút, anh ta đã thay bộ đồ màu trắng gạo, thắt một chiếc cà vạt màu đậm, ẩn mình sau cây xanh, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ một tầng sáng lên người anh ta, thật sự đẹp lóa cả måt.
Theo thói quen nghề nghiệp, tôi liếc qua bảng tên trên bàn trước mặt anh ta, Đào Can.
Chủ tịch tập đoàn Văn Thiên.
Có lẽ thời gian ánh mắt tôi dừng trên người anh ta hơi lâu, anh ta cũng đưa mắt tới, mỉm cười với tôi, tôi nghĩ, nếu như tôi không kìm lòng được, khẳng định sẽ đỏ mặt hụt hơi chảy máu mũi.
Nhưng tôi là người có năng lực chịu đựng nhất định, phía trước hai người Đường Kiêu Mộc Tử Thông đặt nền móng, cho nên bây giờ tôi nhìn thấy vẻ đẹp này cũng chỉ nhếch môi mỉm cười, thản nhiên ngồi xuống.
Chưa ngồi được bao lâu, Đường Kiêu đột nhiên sán lại, vẻ mặt đầy soi mói hỏi tôi: "Cô cười với ai vậy? Đừng nói cô lại quyến rũ tên mặt trắng sau chậu cây...