"ÔI, em Nhã Hàm, em về rồi à?"
Vừa vào cửa công ty, anh ta đã bắt đầu lớn giọng nói oang oang, anh ta vốn là quái vật dễ thu hút ánh mắt của phụ nữ, tiếng gọi này nhanh chóng gọi tới rất nhiều ánh mắt ghen ghét của phụ nữ độc thân trong công ty.
Tôi không để ý tới anh ta, vẫn ngồi trước máy vi tính xử lý công việc. Hình như lần này anh ta chủ yếu đến tìm Đường Kiêu, không hỏi nhiều về sự thờ ơ của tôi, đi thẳng vào văn phòng chủ tịch.
Vào khoảng hơn mười phút, chị Lily tới gọi tôi, nói chủ tịch Đường bảo tôi qua một chuyến.
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đẩy cửa phòng anh ra đi vào.
Vẫn là trạng thái hai bên ghét nhau, anh cúi đầu nhìn máy tính, tôi thì làm thinh đứng bên cạnh. “ÔI, hai người cũng thật là... Vợ chồng không thù nhau qua đêm, hai người làm sao vậy?” "Ai là vợ chồng với anh ta/cô ta hả?" Hai chúng tôi trăm miệng một lời, tôi lườm anh, bực bội không nói gì nữa.
Đường Kiêu cười khẩy: “Cô ấy còn chưa đủ tư cách làm vợ tôi đâu.
Tôi nổi điên: “Anh tưởng anh xứng làm một người chồng sao? Người như anh, độc thân cả đời cũng đáng!" “Ôi ôi ôi... Hai người đủ rồi đấy, đang ở trong công ty đó, bên ngoài nhiều đồng nghiệp lắm, có chuyện gì về nhà đóng cửa đánh một trận là xong mà.”
Tôi quay mặt qua một bên, lạnh lùng nói: "Chủ tịch Đường có lời gì cứ nói, tôi còn phải làm việc.”
Vẻ mặt Đường Kiêu thổi hoắc, anh ta ném cho tôi một bảng báo cáo, tôi không nhận, nó rơi xuống đất. Khi tôi ngồi xổm xuống đi nhặt, nghe thấy giọng anh vang lên trên đầu. "Làm quen với bảng báo cáo này đi, cuối tuần chúng ta đi châu Úc họp.
Tôi không nói gì, cầm bảng báo cáo bỏ đi.
Tôi nghe thấy Mộc Tử Thông nói với Đường Kiêu ở phía sau: “Ôi, hai người đúng là một đôi oan gia, ở bên nhau là cãi nhau, tớ nói này Đường Kiêu, cậu cũng...
Tôi không nghe thấy lời phía sau nữa, bởi vì tôi đã đóng cửa văn phòng lại.
Sau khi tan làm đi xe buýt xe về tới nhà, vừa mở cửa, tôi lại phát hiện Đường Kiêu đã vắt chéo chân ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại di động.
Lúc trước đêm hôm khuya khoắt anh mới trở về, hôm nay bị làm sao vậy?
Tôi như ngửi thấy mùi âm mưu.
Cảnh giác dấy lên, tôi đi thẳng vào phòng, khóa trái cửa.
Vì ngăn ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn với anh, tôi chỉ có thể làm như vậy, mặc dù chưa chắc đã có tác dụng, nhưng cũng ngăn anh được một lúc đúng không?
Tôi vừa nằm trên giường, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa, tôi không thèm để ý đến anh, quát lên với bên ngoài: “Có việc mau nói!"
Người ngoài cửa cũng rất mất kiên nhẫn: “Nấu cơm cho ông đây mau, ông đây đói bụng rồi."
Tôi quên mất, anh bị viêm dạ dày mãn tính, mỗi lúc trời tối nhất định phải ăn chút gì đó, nếu không sẽ đau dạ dày. Mấy buổi tối trước anh không về ngủ qua đêm, tôi hiểu anh sẽ ăn cơm ở bên ngoài, mà vừa khéo tôi muốn giảm cân, nên không nấu cơm tối.
Hôm nay anh trở về sớm, chắc chắn là chưa ăn cơm.
Tôi thở dài rời giường, đứng dậy đi nấu cơm cho anh.
Khi tôi đang chuyên tâm nấu cháo trong phòng bếp, anh đột nhiên ôm eo tôi từ phía sau, làm tôi hết hồn suýt nữa dùng thìa nấu cháo đánh anh. “Lý Nhã Hàm, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?"
Ngữ khí của anh hiếm khi dịu dàng như vậy, nhưng mà trong mắt tôi lại là biểu hiện giả mù sa mưa. “Không cãi nhau? Đường Kiêu, ai nói tôi không cãi nữa? Tôi muốn tiếp tục cãi nhau với anh mãi, cho đến khi anh thấy tôi phiền chết mới thôi.”
Hình như lời nói tàn nhẫn của tôi đã kích thích anh, anh trực tiếp đưa tay đến trước ngực tôi, cởi hết cúc áo sơ mi của tôi. “Được, vậy cô cãi đi, dù sao chỉ cần ông đây không đồng ý cho cô đi thì cô phải ở bên cạnh tôi!"
Quả nhiên... Lời xin lỗi của anh không hề chân thành, chẳng qua chỉ là cái cớ để anh phát tiết thú tính của bản thân thôi.
Tôi xoay người sang chỗ khác, nhìn anh chăm chăm, anh thì nhìn tôi vô lại, trên mặt là nụ cười đắc ý. “Cô nhìn tôi làm gì? Muốn quyến rũ tôi à?"
Nói xong, môi anh phủ lên, tôi không cam tâm, bắt đầu cắn anh, anh bị tôi cắn đau, sau khi buông ra, lại hung tợn cắn lại, đau đến nỗi nước mắt tôi rưng rưng.
Một cuộc chiến trả thù được bắt đầu như vậy, chúng tôi như đang so xem ai lợi hại hơn, môi lưỡi quấn lấy nhau, miệng đã đau đến chết lặng, giữa răng môi tràn ngập vị máu tươi rất nồng.
Thế là hôm sau tôi và anh đều đeo khẩu trang đi làm, chị Lily hỏi, tôi không thể làm gì khác hơn là nói tôi không cần thận bị cảm cúm, sợ lây cho đồng nghiệp. Cũng may chị ấy tin, có điều chị ấy vẫn tỏ ra hoài nghi nguyên nhân Đường Kiêu đeo khẩu trang.
Có điều cũng may, chị ấy chỉ hoài nghi một chút mà thôi, dù sao bình thường chủ tịch trong mắt bọn họ cũng luôn có hình tượng là anh chàng lạnh lùng cấm dục thần thánh đến nỗi không cần ăn cơm đi vệ sinh.
Có lẽ nếu bọn họ nhìn thấy dáng vẻ đê tiện của chủ tịch Đường khi tán gái, chắc sẽ muốn xuất gia mất.
Lại hai ngày qua đi, chúng tôi còn chưa kết thúc chiến tranh lạnh, buổi tối khi tôi vừa tắm rửa xong nằm trên giường, một tin nhắn từ số lạ gửi đến điện thoại di động của tôi.
Tôi mở ra xem, lúc đó tôi giận đến nỗi suýt đập điện thoại.
Tôi thấy trong tấm hình đó, Dương Hàn và Hà Phong trần như nhộng đang ôm nhau...