Sau khi đưa Diệp An Băng về nhà, Quách Khiếu Nam không nói với cô lời nào đã lấy xe môtô ra ngoài, lúc hắn lái xe lao đi ngay trước mặt, cô chỉ biết đứng đó nhìn theo trong khó hiểu xen lẫn bất mãn.
Từ khi rời khỏi tổ chức, hắn căn bản đã không được vui, mặc dù mọi chuyện dần được chuyển hướng khởi sắc hơn.
Lúc hắn bảo, sau này không được vì hắn mà lao vào nguy hiểm là im lặng luôn tới giờ, để cho cô bộn bề suy nghĩ khó chịu trong lòng.
Giận dỗi ư? Hắn giận vì cô xen vào cứu hắn? Hay hắn đang xem cô là kẻ thích lo chuyện bao đồng đây?
Trong khi cô hậm hực không yên, thì Quách Khiếu Nam đã lái xe đến khu vực đoạn đường ven bờ biển, nơi có những thảm cỏ xanh mướt, và từ trên cao chỗ đó có thể ngắm toàn cảnh biển xanh mênh mông phía trước.
Ánh hoàng hôn lúc chiều tà thật đẹp, hắn ngồi đó như kẻ bình thản, nhưng thực chất tâm trạng đang chẳng mấy tốt lành.
Lấy bia được mua trên đường đến đây, hắn tự mình nhâm nhi từng lon, lẳng lặng dõi theo mặt trời đỏ rực dần chìm xuống mặt biển mịt mờ đằng xa.
Cuộc đời hắn, đi đến đây chắc hẳn không phải điều dễ dàng, vì sâu trong đôi mắt phượng mạnh mẽ kia, đâu đó vẫn thấp thoáng xuất hiện vài tia yếu đuối nhất thời.
Phía sau tầng băng mỏng thờ ơ trong đôi nhãn quan kia dường như có chút tâm tư khổ sở, áy náy, dằn xé tâm can.
Rốt cuộc những thứ hắn đang phải chịu đựng là gì chứ? Tại sao lại cất giấu cho riêng mình? Nói ra, sẽ không tốt hơn sao?
Mệt mỏi quá thì hắn lại thả người nằm tự do xuống thảm cỏ, để gương mặt anh tú đối diện với cả bầu trời bao la.
Cánh hải âu uyển chuyễn chao liệng giữa trời, cả một đời được tự do bay lượn, hắn ước gì bản thân mình cũng là cánh chim kia, tự do tự tại, cả đời an nhiên.
Ánh hoàng hôn vào buổi chiều tà dần dần vụt tắt, để vũ trụ bao la kéo lại bức rèm nhung đen huyền bí.
Từng ngọn đèn đường chợt sáng.
Trên bầu trời kia, mặt trăng đã lấp ló ẩn hiện phía sau tầng mây trắng nhạt màu.
Gió heo mây thổi lướt qua, khẽ lay nhẹ vài sợi tóc mái của người đàn ông.
Hắn vẫn nằm đó trong dáng vẻ như người đã ngủ, bởi hai mi mắt đã khép kín từ lâu.
Phải chăng hắn quên mất còn có ai đó đang mòn mỏi mong chờ rồi không?
...
Biệt thự Trắng chìm trong không khí yên tĩnh khi đêm về, bởi nơi đây được xây dựng theo lối kiến trúc hiện đại, có thể cách âm hoàn toàn với bên ngoài.
Vậy cho nên dù ở đây, hay ngoài kia có nổ ra chiến tranh cũng không ai hay biết ngoài người trong cuộc.
Hơn 9 giờ tối, tiếng xe môtô của Quách Khiếu Nam đã quay trở về.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị trách mắng, nhưng không.
Phòng khách hiện tại không một bóng người, đèn nhà vẫn sáng trưng khắp mọi ngóc ngách, nhưng tổng quan xung quanh căn bản chẳng có ai.
Phòng ăn, thức ăn bày sẵn trên bàn đã sớm nguội lạnh, chén đũa vẫn sạch tinh tươm, chứng tỏ tối nay không ai dùng bữa, và Diệp Ức cũng chưa trở về.
Hắn vắt áo khoác lên vai, sau đó quay lưng cất bước đi về phòng riêng.
Lúc nhìn qua cửa phòng của người con gái ấy, hắn đã nán lại khá lâu, cũng suy nghĩ lưỡng lự không biết có nên tìm cô hay không, nhưng rồi hắn chọn cách vô tâm.
Mở cửa phòng mình, bước vào trong, hắn cũng không biết rốt cuộc bản thân đang lo sợ điều gì?
Thật ra hắn không biết rằng Diệp An Băng đã thấy hắn trở về, và hiện tại còn đang ngồi chờ trong phòng.
Cô cứ chờ, chờ tới khi mất hết kiên nhẫn, rồi chủ động tìm sang phòng hắn.
Lúc này, Quách Khiếu Nam vừa trở ra từ phòng tắm, với mái tóc còn nhỏ nước, và thân thể cường trán cao to kia chỉ quấn tạm chiếc khăn che chắn phía dưới hạ th@n.
Diệp An Băng vừa xông vào, đã tận mắt chiêm ngưỡng hình ảnh nóng bỏng ấy, còn hắn cũng đứng hình mất mấy giây vì sự xuất hiện bất ngờ của cô.
Những tưởng cô sẽ xấu hổ tới mức hét toáng lên, vậy mà không có tiếng hét nào vang lên sau đó, cả hai chỉ đứng ngây ra mà nhìn nhau.
Diệp An Băng lúc đầu còn ngại, cho tới khi cô thấy trên người Quách Khiếu Nam có nhiều vết sẹo lớn, nhỏ khắp nơi, thì chút ngại ngùng kia chẳng còn tồn tại, thay vào đó là sắt mặt nghiêm trọng tới mức cau mày.
Cô bước tới, cứ nhìn chằm chằm vào vết sẹo vừa to vừa dài trước ngực hắn, vốn muốn đưa tay chạm vào, nhưng Quách Khiếu Nam đã tránh né, rồi vội vàng lấy áo choàng ngủ mặc vào người.
"Sao em vào mà không gõ cửa?"
Câu hỏi có chút hờ hững của hắn, mới giúp cô định tâm trở lại.
"Xa lạ tới mức phải gõ cửa trước khi vào rồi sao?"
Hắn im lặng, sắc mặt không thể giấu đi chút lúng túng mà do dự, đáp:
"Anh cũng chỉ đề phòng những trường hợp nhạy cảm như lúc vừa rồi thôi.
Cũng may là anh có choàng khăn, chứ nếu không đã bị em nhìn thấy hết rồi."
Cô không hề quan tâm lời giải thích đó.
Hờ hững ngồi xuống giường, rồi mới hỏi:
"Từ chiều giờ anh đi đâu?"
"Đi lòng vòng hóng gió, rồi tình cờ gặp mặt bạn cũ, hai đứa rủ nhau đi uống vài lon, cứ lo nói chuyện miết thành ra quên mất giờ giấc, tới khi xem lại đồng hồ mới biết muộn, nên lập tức về nhà.
Anh tưởng em ngủ rồi, mới không sang phòng tìm em!"
"Anh xin lỗi!"
Quách Khiếu Nam ngồi ở phía giường bên kia, cả hai nói chuyện nhưng hiện đang đối lưng chứ không đối mặt.
Nghe xong câu trả lời, Diệp An Băng đã gật đầu, cô thở nhẹ ra một hơi dài, rồi nói:
"Tối nay ba không về, em cũng không phải khó xử khi anh không có ở nhà.
Cơm tối nấu xong vẫn chưa ai dùng, anh có muốn ăn cùng em không?"
"Lúc nãy đi nhậu, anh có ăn với bạn bên ngoài rồi.
Em chịu khó ăn một mình nha!"
Cô vẫn gật đầu đồng ý, nhưng không hiểu sao trong lòng cứ ấm ức, khó chịu lắm, cổ họng chợt nghẹn đắng, đôi mắt không hiểu chuyện thì cứ đỏ au lên, sóng mũi cay xè, cuối cùng cũng không thể nuốt ngược giọt lệ vào trong.
Diệp An Băng lại rơi nước mắt vì đàn ông, vì sự vô tâm hắn đang dành cho cô.
Vậy mà cô chẳng hề giận dỗi, cô đi, nhưng là đi về phía hắn, ngồi xuống bên cạnh, và chủ động ôm lấy hắn ta.
"Đừng hời hợt với em như thế, được không?"
Cô đã không thể giấu đi giọng nói nghẹn ngào, và hắn cũng chẳng thể giữ vững cảm xúc vô tâm của mình như ban đầu.
Hắn siết chặt bàn tay, chạnh lòng với câu nói vừa được nghe thấy.
"Cả buổi chiều rồi tới tận khi trời tối không gặp được anh, em lo, em nhớ nhiều lắm! Sau này anh đi đâu, có thể nào nói trước cho em biết để em an tâm được không?"
Người con gái ấy, cứ tựa đầu vào vai đối phương mà thốt ra những câu nói xót xa, buồn tủi, khiến tâm can của người đàn ông âm thầm dậy sóng.
Hắn mủi lòng không chịu được khi nghe những lời đó, khi biết cô đang khóc, hắn càng áy náy và đau lòng hơn nữa, nhưng hiện tại lại chẳng biết nói gì...
"Cơm tối nay là do đích thân em nấu.
Em muốn lo cho anh những bữa ăn tươm tất, đầy đủ nhất, bởi em biết anh có thói quen ăn uống qua loa.
Nhưng mà anh ăn no rồi, vậy thôi lát nữa em bảo người làm gói vào hộp rồi mang ra phát tặng cho người nghèo lang thang ngoài đường cũng được.
Như vậy vừa không lãng phí, lại giúp được nhiều người no bụng một bữa."
Nói rồi, Diệp An Băng lại tiếp tục chờ, chờ để lắng nghe đối phương nói gì đó, nhưng mà hắn vẫn im lặng.
"Nếu anh mệt, vậy thì nghỉ ngơi sớm đi.
Em xuống bếp thu dọn chỗ thức ăn đó, rồi về phòng sau."
"Anh cứ tắt đèn mà ngủ! Đêm nay, em ở phòng em, anh ở phòng anh, như vậy chắc sẽ dễ ngủ hơn."
Lời cuối cùng thốt ra khỏi cổ họng, Diệp An Băng đã đưa tay lau đi giọt lệ còn vương trên mi.
Cô rời khỏi hắn, cũng rời khỏi căn phòng ấy mà không một lần quay đầu nhìn lại.
Đau, hôm nay cô đau thật rồi...