Giông Tố Thảo Nguyên

Chương 11




Một ngày dài làm việc vất vả ngoài đồng cỏ in dấu trên người Trey khi chàng leo chiếc cầu thang bằng gỗ sồi để lên tầng hai của trang viên. Cái áo lao động bị mồ hôi bám vào khô thành từng đường dài, da dính đầy đất và bụi cỏ khô. Mỗi lần chàng lê ủng trên bậc cầu thang, bụi cỏ khô từ áo quần lại bay ra, làm thành một đường ở phía sau.

Khi Trey gần đến trên đầu cầu thang, chàng ngước mắt nhìn lên, chân bước nhanh, lòng sung sướng vì sắp gặp nàng. Chàng và Sloan mới cưới nhau chưa đầy một tháng, nên sự ham muốn nàng không giảm nơi chàng. Sự ham muốn vẫn mãnh liệt và nóng bỏng như trước. Chỉ có khác một điều là bây giờ chàng cảm thấy yên tâm, vì chàng biết Sloan đang đợi mình vào cuối ngày. Sự hiện diện của nàng đã cho chàng một ý nghĩa mới về “gia đình”, ý nghĩa của tình yêu sâu sắc, nồng thắm.

Chàng mỉm cười khi về đến phòng mình. Khi đến nơi, chàng đẩy cửa bước vào, bỗng chàng dừng lại vì trong phòng ngổn ngang các thùng đựng đồ, thùng thì mở nắp, đồ trong thùng đã lấy ra một phần, thùng thì còn đóng kín.

Do thói quen, Trey lấy mũ xuống, tìm chỗ để mũ trên một cái thùng chưa mở. Sau một hồi nhìn quanh không thấy Sloan đâu, chàng bèn đi qua đám thùng giấy cứng để lộn xộn trong phòng, và cuối cùng thấy nàng ngồi khuất sau mấy cái thùng. Nàng ngồi bệt trên nền nhà, xem cái gì đấy rất chăm chú. Chàng nhìn cái áo ngắn cũn cỡn màu xanh và quần soóc trắng, rồi mới nhìn vào chỗ da thịt rám nắng ở ngoài bộ y phục mùa hè của nàng.

Nàng không biết có chàng vào phòng. Trey lấy làm lạ không biết là nàng xem cái gì mà chăm chú đến thế. Rồi chàng nhìn thấy tấm ảnh mới chụp trên tay nàng, và đoán ra nguyên nhân khiến cho nàng không chú ý đến việc chàng vào phòng. Bỗng chàng cảm thấy bực bội trong lòng.

- Em đang xem cái gì đấy? Anh nghĩ em đã xem hết số ảnh em chụp trước khi chúng ta cho vào thùng rồi mà.

Nghe tiếng chàng, Sloan ngẩng lên nhìn, mắt mở to thất vọng. – Trey, anh làm gì ở đây? – Nàng đứng dậy. - Trời chưa tối chứ, phải không?

Cuối cùng, bây giờ chàng mới là đối tượng cho nàng chú ý đến. Chàng cười. – Không phải vì thế mà vợ không chào mừng chồng, - chàng nói đùa. - Việc phải làm là em nên quàng tay quanh cổ anh ta và nói em sung sướng biết bao khi nghĩ gặp lại chồng.

Nàng cười lại với chàng. – Anh yêu, anh mơ mộng mãi. – Nàng chen vào giữa hai cái thùng đến đứng trước mặt chàng. – Có lẽ ngày nào đấy sẽ có chuyện như thế.

Khi chàng định đưa tay đặt lên hai bên hông nàng thì nàng đã quàng hai tay quanh cổ chàng, đâu mười ngón tay vài nhau. Nàng nhón chân lên để đón nụ hôn của chàng. Cả hai đều say đắm hôn nhau, nụ hôn nóng hổi. Trey định bước sang giai đoạn tiếp theo, nhưng mùi thơm trên da thịt mát sạch của nàng nhắc chàng nhớ người chàng đầy mồ hôi và bụi bặm. Chàng bèn nhích người lại.

- Tiếp tục đi chứ, chồng yêu của em, - Sloan lên tiếng, cặp mắt đẹp ánh lên vẻ ham muốn.

- Trey hít vào một hơi dài để cưỡng lại sự cám dỗ trước đôi môi đưa lên của nàng, đôi môi còn ướt nụ hôn của chàng. – Anh rất muốn nhưng khổ thay, anh chàng chăn bò của em hơi nhiều mồ hôi vì ở ngoài đồng suốt ngày.

- Có phải anh dính những đốm vàng ở ngoài ấy không? – Nàng phủi một số bụi vàng dính trước áo chàng.

- Đây là bụi cỏ khô. Và em cũng dính bụi ấy nơi anh.

- Được thôi. Phủi đi sẽ hết. – Nàng bước lui để phủi

Nhưng Trey không muốn để hai bàn tay phủi trên ngực nàng làm cho chàng bị thu hút. Chàng bèn quay mắt nhìn vào đống thùng để lộn xộn trong phòng.

- Anh thấy họ chở hàng của em đến. Anh tưởng hàng chở bằng tàu thuỷ từ Hawaii đến phải mất lâu ngày.

- Nếu không gởi bằng đường hàng không thì còn lâu mới đến. - Mắt nàng ánh lên vẻ hào hứng. – Anh đoán hàng gì đến hôm nay?

- Hàng gì? – Chàng không biết hàng gì đã đến.

- Ảnh đám cưới cũ của chúng ta. Khi anh về, em đang xem đấy. – Nàng nắm tay chàng, muốn chỉ cho chàng xem.

- Vì vậy mà trông em rất hạnh phúc khi anh vào, - chàng nói, lòng vui mừng vì biết nàng xem ảnh đám cưới của họ. Khi nàng len lỏi đi giữa hai cái thùng, chàng đi theo.

Nhưng lối đi giữa hai cái thùng quá chật, chàng phải đẩy một cái cho rộng để đến một bên Sloan. Nàng ngồi xuống nền nhà, trải những tấm ảnh ra cho chàng xem.

- Không có cái nào xấu hết, - Sloan nói. Em thấy Wiley thật có tài trong việc chụp được phần trọng tâm của con người. Anh nhìn vào ảnh của ông nội thì thấy rõ. Già, và ăn mặc có vẻ hơi luộm thuộm, nhưng ta có thể nói ông vẫn còn trái tim và linh hồn của con sư tử.

Nhưng tấm hình có ý nghĩa nhất đối với Trey là bức chụp hai người đang nhìn nhau. Chàng thấy được vẻ mặt của chính mình khi ấy, vẻ mặt đầy vẻ mãn nguyện và hạnh phúc trong tình yêu. Chàng thấy bối rối trước thái độ biểu lộ tình cảm của mình như thế, nhất là những tình cảm riêng tư và thân mật, vì chàng đã được giáo dục từ nhỏ phải cố che đậy những tình cảm này.

- Đây cũng là tấm hình em thích nhất, - Sloan nói, nàng biết tấm hình nào làm cho chàng quan tâm nhất. - Tấm hình này toả sáng tình yêu, phải không?

- Nói thế là đánh giá chưa đúng. – Chàng đáp.

- Nói thế anh thấy khó chịu à? – Nàng hỏi, câu hỏi vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc.

- Tại sao anh khó chịu? – Chàng hỏi lại, lần này cảm nghĩ trung thực ẩn sau nụ cười trêu chọc. - Cảnh đôi vợ chồng son nhìn nhau không toả sáng tình yêu đó hay sao? Nó đầy sức sống và chan chứa tình yêu.

Nàng đập nhẹ lên vai chàng để trách yêu: “Đầy sức sống và chan chứa tình yêu”, nghe như Tank và Johnny nói, - nàng đáp, rồi bỏ qua ý nghĩa ấy và để tấm ảnh khác trước mặt chàng. – Em thích tấm này, chụp anh với Quint và Laura. Trông giống như cảnh họp mặt của ba người lính ngự lâm pháo thủ.

- Bọn anh lớn lên hầu như ở bên nhau, - Trey đáp.

- Anh biết không, Laura không giống anh gì hết, phải không? Em không muốn nói về bề ngoài đâu nhé. Và cũng không giống mẹ anh, mực dù bà rất thương cô ấy.

- Laura luôn luôn hành động theo sở thích của mình. Mẹ anh thường nghĩ rằng, đó là vì ảnh hưởng của Tara, nhưng chính bản tính của cô ấy như thế. – Chàng nhìn sang một số bức hình chụp cảnh tiếp tân. Khi thấy một tấm chụp cảnh Tank quàng tay vòng quanh cổ chàng. Chàng bèn cười toe toét: - Những bức này quá tuyệt.

- Mọi người có vẻ thích thú đám cưới kiểu hiện đại hoá của chúng ta, phải không? – Sloan ngồi xuống, vẻ kinh ngạc khi nói đến chuyện đám cưới của họ. – Thú thật với anh, em lo sợ người ta xem kiểu đám cưới của mình là sai, cho rằng em đã nói những điều phản lại cuộc sống ở đây.

- Em đùa à? – Trey nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên. Trước đấy chàng không nhận ra nàng quá lo sợ sẽ không được nhiều người trong trại chấp nhận. - Mọi người rất hài lòng đám cưới của chúng ta. Từ khi chúng ta trở về, có người hỏi anh khi nào chúng ta sẽ mở tiệc nữa. Thậm trí có anh chàng nói đến việc quây quần theo kiểu Hawaii để ăn tiệc.

- Thật à? – Nàng cười sung sướng.

- Thật đấy. – Chàng gật đầu rồi gõ ngón tay lên các tấm ảnh. – Nhưng em khỏi cần đợi anh khen về chuyện này. Những tấm ảnh này cho thấy mọi người đều rất vui vẻ.

- Thế à? – Nàng tìm quanh một lát rồi dừng lại. – Anh có biết em nhận thấy gì không? Trong số ảnh này không có Laredo, ngoại trừ cái này, mà chỉ chụp phía sau ông ấy thôi.

- Anh không ngạc nhiên về chuyện này. Laredo thường không thích chụp ảnh. – Chàng chống hai tay trên đùi để đứng dậy. – Anh sẽ xem hết số ảnh này sau khi tắm xong. Em có muốn tắm với anh không.

- Muốn, vì em cần thay áo quần trước khi ăn tối. – Nàng nhìn lên, ánh mắt vừa khêu gợi vừa thách thức. – Nhưng em thấy anh đang nghĩ đến chuyện gì đấy khác chuyện này.

- Ấy là vì bộ đồ em đang mặc. – Chàng lại liếc mắt nhìn lên làn da rám nắng của nàng. - Bộ quần áo nhắc anh nhớ đến Hawaii, nhớ đến cảnh hai ta một mình trên bãi biển, da thịt em thoa dầu chống nắng óng ánh, sóng từng đợt mơn man dưới chân, và vị muối trên người em. – Chàng nắm tay nàng, kéo nàng đứng dậy, kỷ niệm cũ và sự gần gũi nhau làm cho máu trong người chàng nóng lên. Nhưng hình như bất cứ khi nào chàng gần nàng là lửa ái tình lại bừng lên, thậm chí khi không ở bên nàng chàng cũng ham muốn nàng. – Sau đó chúng ta hụp lặn với nhau dưới nước. Nhớ không?

- Rất nhớ. – Nàng đứng áp sát vào người chàng, ngón tay chuồi vào trong lưng quần jean của chàng. - Chiều hôm đó da anh dính nhiều cát. Lần này thì không vì anh mặc nhiều áo quần.

- Anh có thể cởi áo ra.

- Đừng cởi ở đây. Để cho bụi cỏ bay trong phòng tắm, ở đấy dễ làm vệ sinh hơn.

- Bây giờ em có vẻ là người vợ đảm đang rồi đấy, - chàng nói đùa rồi nhìn vào những cái thùng giấy cứng nằm lộn xộn trong phòng khách. – Nhưng anh không hiểu tại sao em lo như thế. Căn phòng đã bê bối rồi.

- Thế thì anh đừng có làm cho nó bê bối thêm. – Sloan lôi lưng quần chàng, kéo chàng đi vào phòng ngủ bên cạnh và phòng tắm tiếp theo đấy. – Vào đây.

- Em dẫn đường đi, - Chàng nói, giọng đùa bỡn. - Nếu em tìm được đường đi.

- Đâu đến nỗi tệ như vậy, - nàng đáp, giọng phản đối.

Trey đi được ba bước bèn dừng lại, nhìn vào bức điêu khắc trừu tượng bằng đồng cao chừng chín tấc.

- Cái quái gì thế này? Anh không nhớ thấy thứ này trong ngôi nhà ở bãi biển.

- Quà tặng đấy. Nó không phải từ nhà đưa đến. – Sloan đáp, nàng nhìn pho tượng với vẻ ngán ngẩm chứ không thích thú gì. - Đấy là quà mừng đám cưới của bác Max. Nó được chuyển đến cùng với những thứ khác của em. Có lẽ nó đắt lắm đấy.

- Bức điêu khắc có hình gì thế? – Trey cau mày nhìn tác phẩm.

- Anh chỉ giỏi đoán già đoán non thôi, - nàng đáp. – Em hy vọng nhà thiết kế sẽ tìm ra được chỗ khuất tịch nào đấy để trưng bày cái này. Tara có gọi đến cho em biết bà ấy sẽ đưa ông ta đến đây vào sáng mai.

Trey không thích việc này. – Bây giờ em đổi ý cũng chưa muộn. Nghĩa là chúng ta có thể cám ơn sự đề nghị của bà ta và nói bà mua cho chúng ta món quà gì đấy thay vào. Bà ta có thể mua món gì đấy không đến nỗi tệ hơn cái này. – Chàng vẫy tay chỉ bức điêu khắc.

- Chúng ta đã thoả thuận với nhau rồi. – Sloan nhắc.

- Anh biết thế. – Trey ân hận về việc chàng đã chấp thuận lời đề nghị của Tara. – Nhưng ở đây chẳng có gì nhiều cần phải sửa sang – lát nền nhà phòng tắm, sơn lại các bức tường, có thể thay vài tấm màn khác.

- Em thấy anh đã bỏ qua chiếc ghế đệm dài rệu rã, và anh muốn có chiếc ghế bành mới, - Sloan đáp. - Trước đây em đã từng làm việc với các nhà thiết kế nhà cửa rồi. Anh tin em đi, có người chuyên nghiệp với nhiều kinh nghiệm trong việc chọn vải, màu sơn, gạch men giúp ta thì công việc sẽ dễ dàng hơn.

Trey không tranh cãi về việc này. – Anh chỉ muốn Tara đừng xía vào nhà ta. Có cơ hội là bà ta sẽ biến nhà này thành vải xa tanh có màu hồng và vàng khủng khiếp.

Sloan cười. – Em hứa với anh là việc như thế sẽ không xảy ra đâu.

- Anh biết sẽ không xảy ra, - Trey nhượng bộ. – Nhưng anh không nghĩ là em nhận thấy được chuyện phiền phức xảy đến như thế nào đâu. – Chàng đi qua nàng vào phòng ngủ, vừa đi vừa cởi áo ra.

***

Sáng hôm sau, Tara đến trang viên đúng 9h30’, đi theo bà ta là nhà thiết kế Garson St. Clair. Ông ta chừng bốn mươi tuổi, bắp thịt nở nang kiểu những người thường đến câu lạc bộ thể dục. Tuy nhiên mái tóc dài đen loăn quăn xoã xuống tận vai khiến ông ta có vẻ nghệ sĩ.

Khi Tara giới thiệu ông ta với Sloan, nhà thiết kế miễn cưỡng thốt lời khen cảnh vật chung quanh và chào Sloan với vẻ vừa tôn trọng vừa lạnh lùng. – Tôi rất muốn được làm việc với bà, thưa bà Calder.

- Cám ơn ông, thưa ông St.Clair. Nhưng tôi nghĩ nếu ông gọi tôi là Sloan thì chắc tôi không bị bối rối.

Tara nhân dịp này lên tiếng góp ý: - Gọi thế sẽ khỏi nhầm lẫn là Garson nói với tôi hay với cô.

- Hay với Jessy. – Sloan nói thêm.

- Dĩ nhiên cũng với bà ấy nữa. – Tara lạnh lùng đáp rồi lập tức quay qua nhà thiết kế. - Chắc anh rất muốn xem phòng chủ nhân, Gar. Tôi sẽ chỉ cho anh xem.

Bà ta liền đi trước dẫn đường, từ tiền sảnh qua phòng khách đến cầu thang bằng gỗ sồi khiến Sloan chỉ còn biết đi theo họ mà thôi. Nàng bước lên cầu thang, vẻ cương quyết.

Lên đến nới, Tara đi thẳng tới phòng chủ nhân, đẩy cửa phòng, đi vào phòng giải trí với vẻ cả một bà chủ. St. Clair theo bà vào phòng, ông ta quay nhìn trần nhà cao và kích thước của căn phòng.

Sloan theo sau ông ta. – Ông đừng để ý đến những cái thùng này, - nàng nói, mặc dù chỉ còn vài cái ở trong phòng. Đêm qua Trey đã giúp nàng soạn đồ trong các thùng kia ra hết rồi.

- Cô đã báo cho tôi biết đồ đạc của cô được chở từ Hawaii đến rồi. – Tara nhìn những cái thùng giấy bìa nặng nề, ánh mắt khinh khỉnh. – Có phải những thùng này được chở đến bằng tàu thuỷ không?

Sloan cảm thấy hơi giận, nàng cười lạnh nhạt

- Không. Nhưng đồ đạc trong những thùng này tôi chưa cần đến.

- Vậy thì cô nên nhờ người làm trong trại giúp một tay đưa hết lên phòng áp mái. – Tara nói, vừa đưa mắt nhìn bàn ghế trong phòng với vẻ khinh bỉ, - cùng với những gì có trong phòng luôn. Gar này, như tôi đã nói với anh, căn phòng cần phải được sửa sang lại hết toàn bộ.

- Không cần thiết như vậy đâu ạ? – Sloan vội chỉnh lại.

- Nếu có vài thứ cô cần dùng, tại sao không tu sửa mà dùng. – Tara lý luận với nàng rồi bà nhoẻn miệng cười và quay qua với nhà thiết kế: - Dù sao thì đây là quà tặng của tôi, Gar à. Vậy anh đừng nghe lời cô ấy. Tu sửa nơi ở của con trai chồng của tôi, tiền bạc không thành vấn đề.

Ông ta ậm ừ trong họng để chấp nhận lời bà rồi nhìn vào bức điều khắc trìu tượng, ông ta bước đến gần, đưa tay sở nhẹ vào tác phẩm. – Tác phẩm này kỳ lạ thật.

- Phải, đúng thế. – Sloan đáp, nàng đồng ý với nhận xét của ông ta.

- Có phải cô sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật hiện đại không? – Ông ta nhìn nàng, ánh mắt thắc mắc.

- Không, đây là quà cưới.

- Món quà rất hậu hĩ, - ông ta đáp rồi bỏ qua tác phẩm, đi đến cửa sổ , nhìn ra ngoài. – Phong cảnh đẹp quá.

- Đúng vậy, - Tara đáp. – Nhưng căn phòng này bị ánh nắng chiếu vào suốt ngày. Anh phải treo những bức màn thật dày để ngăn ánh sáng tràn vào.

- Không được. – Sloan vội nói, giọng cương quyết. – Tôi thích ánh sáng.

Tara quay qua nhìn nàng, mày nhướng cao, rồi hạ xuống. – Tôi quên. Cô là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, phải không? Cô cần ánh sáng.

Giọng bà ta vẻ am hiểu và thông cảm. Sloan sững người, định lên tiếng phản đối. Nhưng chưa kịp nói được lời nào thì ông St.Clair đã tỏ ra mình có tài ngoại giao.

- Ánh sáng gay gắt cần được làm cho dịu bớt, - ông ta góp ý, giọng nhỏ nhẹ.

- Nhưng không được chặn lại. – Sloan khẳng định.

Tara không nao núng trước lời đề nghị của mình bị phản đối, bà ta nhìn những cánh cửa sổ với ánh mắt của người am hiểu tình thế. – Có lẽ ánh sáng thiên nhiên ào phòng làm cho cây cảnh tăng trưởng dễ dàng…và giúp cho cô có được hương vị của vùng nhiệt đới mà cô vừa từ giã, Sloan à. – Bà ta nói rồi quay qua nói với nhà thiết kế. – Cô ấy từ Hawaii đến.

- Nói thế không có nghĩa là tôi muốn biến nơi này giống ở vùng nhiệt đới với đồ mây tre đầy màu sắc của biển cả. – Sloan vội nói để bác bỏ ý nghĩa của bà ta đi.

- Dĩ nhiên cô không muốn thế. – Tara dịu dàng đáp. – Nhưng cô có thể trang hoàng theo phong cách Đông phương, dùng nhiều gỗ đen với màu đỏ và vàng. Hay là chọn theo kiểu của Hemingway để trang hoàng. Tôi có thể hình dung ra chiếc giường mà tôi và Ty đã nằm, chiếc giường có bốn trụ lộng lẫy dùng để treo màn chống muỗi…

- Không, tuyệt đối không được làm thế, - Sloan nói xen vào. –Trey ghét những thứ như thế.

- Trời đất, con ơi. – Tara thốt lên với giọng nuông chiều và mỉm cười thương hại. – Dĩ nhiên chúng ta phải xét đến sở thích của Trey và điều anh ấy không thích, nhưng vấn đề trang trí thì hoàn toàn tuỳ thuộc vào sở thích của cô. Nói tóm lại, cô là người sẽ ở đây ngày này qua ngày khác, chứ không phải Trey. Cậu ấy chỉ ở đây vài giờ trong buổi tối thôi chứ không ở suốt ngày, mà chỉ có cô với bốn bức tường này. Tin tôi đi, tôi đã có kinh nghiệm về chuyện này rồi.

- Trường hợp của tôi lại khác, - Sloan đáp. – Tôi sẽ bận rộn với công việc suốt ngày.

- Vậy cô sẽ tiếp tục làm nghề của mình à? - Viễn cảnh này làm cho Tara có vẻ vui thích.

- Dĩ nhiên.

- Trey có biết chuyện này không?

- Biết chứ. – Nhưng Sloan tự nhủ vấn đề này thực ra chưa được bàn đến. Nàng mới chỉ xem như có khả năng.

- Hay quá! – Tara đáp, giọng kỳ cục.

- Tại sao bà cho thế là hay? – Sloan thấy khó mà giữ cho được bình tĩnh.

- Không có gì đâu. – Tara đáp, làm ra vẻ thơ ngây. - Ấy là vì gia đình Calder thường rất thủ cựu khi nghĩ về những vấn đề có liên quan đến phụ nữ.

Sloan cười với vẻ khoái trá. - Chắc bà quên là Jessy điều hành trại Triple C.

Một bên vai bà ta nhún lên, động tác phản bác rất duyên dáng. – Bà ta chẳng khác nào một kẻ bù nhìn. Chase vẫn chỉ huy ở đây.

Sloan muốn bác bỏ ý kiến của Tara, vì nàng nghĩ bà ta không hiểu rõ được vấn đề. Tuy nhiên, nàng thấy đôi co với Tara về chuyện này cũng chẳng được việc gì. Sloan nghĩ thảo nào mà không ai trong gia đình chịu đựng được bà ta. Bà ta rất tò mò và kiêu ngạo.

Sloan tìm cách để khỏi nói chuyện với Tara, nàng quay qua hỏi nhà thiết kế: - Ông muốn xem phòng ngủ bây giờ không?

- Đợi lát nữa. – Ông ta ngồi cúi xuống gần lớp ván lát sàn nhà, đưa ngón tay đẩy lớp thảm ở nơi mép ván lên. – Có phản dưới thảm trải nhà, toàn nền nhà đều lát ván cứng hết không?

- Có lẽ như thế, nhưng tôi không biết rõ. – Sloan đáp.

Tara không muốn bị bỏ quên, bà xen vào:

- Kiểu trải thảm bây giờ xưa rồi. Cho dù thảm ở đây còn mới và còn dính, tôi cũng muốn anh tháo hết ra. Bây giờ mọi người đều muốn để nền nhà hoặc là gỗ hoặc là lát đá thôi.

- Tôi sẽ suy nghĩ về vấn đề này. – Sloan muốn nói nàng thích nền nhà lát gỗ, nhưng nàng không muốn nói theo ý của Tara, vì nàng tin rằng nói thế chỉ khích lệ bà ta đưa ra thêm nhiều ý kiến khác nữa.

Người thiết kế đứng dậy, nhìn Sloan. – Lúc nãy tôi nghe nói cô là nhiếp ảnh gia. Cô muốn có bàn làm việc hay là văn phòng nhỏ trong phòng giải trí này không?

- Không. Tôi muốn đây là nơi để cho hai chúng tôi nghỉ ngơi và quên công việc. Là nơi để thảnh thơi thoải mái. – Sloan nói thêm, để vừa có lợi cho Tara cũng như vừa bớt việc cho nhà thiết kế. – Không cần kiểu dáng đẹp đẽ gì hết.

Ông ta gật đầu thờ ơ đáp lại và chỉ vào cánh cửa thông hai phòng.

- Có phải qua cửa này vào phòng ngủ không?

- Phải. – Sloan bước đến mở cửa chỉ cho ông ta thấy.

Không biết là vì lịch sự hay vì biết Tara là người chi tiền để tu sửa, St.Clair để cho bà ta đi vào trước. Bà ta đưa mắt nhìn bao quát khắp phòng. – Tôi phân vân không biết cái giường cỡ lớn mà Ty và tôi đã ngủ nay ra sao rồi, - bà nói trổng, không có ý nói với ai hết. – Phòng này phải có cái giường ấy.

Sloan khôn ngoan không nói gì. Nàng nghĩ im lặng là chiến thuật tốt nhất nên dùng trong quan hệ với Tara.

Nhà thiết kế mất nhiều thì giờ quan sát phòng ngủ của chủ nhân và phòng tắm ở kế bên, đánh giá lượng nước hiện đang cung cấp để dùng tắm rửa và thảo luận về vấn đề ánh sáng. Sau khi đã khảo sát sơ khởi các phòng xong, ông ta cho biết ông ta cần đo chính xác kích cỡ các phòng và vị trí của các cửa sổ và cửa lớn, cũng như vị trí của các nơi cắm điện và nguồn ánh sáng. Sloan đề nghị phụ giúp ông ta, nhưng ông ta nói là mình đã quen làm việc một mình.

- Anh cứ làm một mình. – Tara nói trước khi Sloan nghĩ ra lời để đáp. - Vả lại, như thế sẽ giúp tôi và cô có cơ hội làm quen với nhau nhiều hơn. Trước ngày đám cưới, chúng ta có ít cơ hội để nói chuyện với nhau.

Theo Sloan nghĩ thì việc mặt đối mặt với Tara không có vấn đề gì hấp dẫn. Muốn tìm cách để tránh việc này nên nàng đề nghị:

- Chúng ta xuống dưới lầu để cho ông St.Clair làm việc một mình được yên ổn. Tôi nghĩ chắc Cat muốn gặp bà.

Mọi hy vọng gán Tara qua cho bà cô của Trey bị thất bại, vì khi họ xuống dưới, Sloan thấy có tờ giấy báo cho biết bà bận đưa Chase đi thăm một công nhân trong trại đã có tuổi bị bệnh. Cho nên Sloan phải ngồi với Tara trong phòng khách, rót cà phê cho hai người.

Nàng tìm cách lái câu chuyện vào những đề tài an toàn, Sloan hỏi Tara nhiều câu hỏi về thời thơ ấu của Trey. Việc này kéo dài được một lúc.

Rồi Tara ngồi dựa lưng ra gối sau ghế nệm dài, vừa khuấy cà phê vừa nhìn Sloan với ánh mắt chiên ngưỡng của người phụ nữ, ngón tay út nâng lên cao.

- Có lẽ cô rất khôn ngoan khi tiếp tục công việc nhiếp ảnh. Nói có Chúa chứng giám, nếu cô là người đảm đang thì trại này sẽ có vài thay đổi. Nhưng chắc cô sẽ nhận ra rằng có thể cô không đảm đang mà sự thay đổi ấy có ngày cũng đến.

- Bà muốn nói khi Trey và tôi có gia đình riêng chứ gì, - Sloan đoán. – Dĩ nhiên lúc con chúng tôi còn nhỏ tôi phải giảm bớt công việc của mình.

- Không hẳn tôi muốn nói thế. – Tara chỉnh lại. – Tôi nghĩ đến giai đoạn Trey chính thức điều khiển trại này. Khi ấy cô sẽ đảm trách nhiều nhiệm vụ nặng nề, vì cô là vợ của cậu ấy. Tôi biết Triple C này sống rất cô lập, nhưng vì trại thành công nên tiếng tăm của nó đã bay đi rất xa, khiến cho chính quyền ở Helena hay ở Washington phải lưu tâm đến. Rồi cô sẽ thấy trại này có rất nhiều chính khách, nhiều nhân vật hoạt động ở hành lang quốc hội, và nhiều người có thế lực khác đến đây hàng năm. Vì là vợ của người trong gia đình Calder, nên cô phải đóng một vai trò rất quan trọng, vai trò không những chỉ là nữ chủ nhà thôi đâu. Và dĩ nhiên ở đây thường diễn ra những cuộc bán đấu giá súc vật riêng lẻ. Có rất nhiều người giàu có và danh tiếng đến đây. Làm thoả mãn được những con người cao đạo ấy không phải dễ dàng gì, tôi tin là cô có thể hình dung ra được chuyện ấy.

- Tôi có thể thấy được điều ấy. - Với thái độ cố tình lấp lửng, Sloan bưng cà phê lên uống, lợi dụng thời gian ngắn ngủi ấy để nghĩ đến cảnh sống tương lai của mình trước hình ảnh mà Tara vừa vẽ ra.

- Tôi nghĩ rằng điều quan trọng là cô biết những chuyện này và vai trò cô phải đóng. – Tara nói tiếp. – Nói tóm lại, việc này sẽ chiếm hết thời gian của cô, có lẽ nhiều thời gian hơn của Trey nữa. Làm vợ cậu ta là một chuyện rồi, cô còn là người hợp tác với cậu ấy nữa. Tôi tin cô thấy rõ điều đó.

- Dĩ nhiên. – Sloan đáp, không nói gì thêm nữa.

- Bây giờ cô đừng sợ khi nghĩ đến những việc cô phải làm để giải trí cho họ. – Tara khuyên. – Tôi có rất nhiều kinh nghiệm về việc này. Việc tôi dạy cho cô cặn kẽ những điều này chỉ là vấn đề đơn giản thôi.

- Cám ơn bà. Tôi hứa sẽ nhớ việc này khi cơ hội đến, - Sloan đáp, nàng hết sức tỏ ra duyên dáng khi nói. Rồi nàng nghe tiếng gậy của ông cụ Chase gõ lốc cốc trên ngưỡng cửa

Khi Chase bước vào phòng, ông chỉ gật đầu chào Tara rồi đi thẳng vào phòng lớn. Nhưng may thay cho nàng là Cat đến với họ, nhờ cá tính vui vẻ hoạt bát của bà mà tình thế khó khăn của nàng được giải toả.

- Hai người làm gì ở đây thế? – Bà ta ngạc nhiên hỏi. – Tôi tưởng hai người ở trên lầu chứ.

- Garson đuổi chúng tôi đi để anh ta đo đạc phòng ốc. – Tara đáp, rồi cười với Sloan. – Sloan và tôi ngồi xuống đây để nói chuyện tầm phào cho vui.

- Rất tiếc là không có tôi. Câu chuyện chắc vui lắm. – Cat ngồi xuống trên ghế nệm dài, quay người nhìn Tara. - Chị ở lại ăn trưa nhé? Đừng từ chối vì trưa nay tôi làm món xà lách tôm hùm, món chị rất thích.

- Tôi không muốn lợi dụng…

- Nói tào lao. Chị lúc nào cũng nói thế. Cat trêu. - Vả lại chắc chị biết khi nào có khách bất ngờ đến, chúng tôi thường làm nhiều đồ ăn hơn thường ngày. Vậy lần này chị sẽ ở lại đây bao lâu?

Cat lái câu chuyện về Tara một cách rất dễ dàng, khiến cho bà ta nói về kế hoạch của mình và bạn bè của họ. Sloan bị hạ xuống vai trò người nghe, và nàng thích được như thế.

Đến trưa, cả Trey và Jessy đều không có mặt ở bàn ăn. Sloan tin chắc hai mẹ con biết thế nào Tara cũng ở lại ăn trưa nên họ tìm cách lánh mặt. Nàng không trách họ. Sloan vẫn thấy rất khó mà hoà đồng với Tara. Câu chuyện trong phòng khách và cuộc đối đáp trên lầu giữa hai người đã làm cho nàng quá ngán ngẩm.

Ngay sau khi Tara và nhà thiết kế đã ra về, nàng vẫn không hết cảm giác khó chịu. Sau đó, Sloan vào bếp để giúp Cat rửa bát dĩa. Cat chất dĩa dơ vào đầy một nửa máy rửa. Bà vui vẻ nhìn Sloan.

- Sao, công việc tiến hành như thế nào?

- Ông ta nói vào cuối tuần sau sẽ trở lại, khi ấy ông sẽ cho biết ý kiến về cách tu sửa và đưa ra mẫu mã các thứ. Sloan đáp, vẻ ngán ngẩm.

- Thế là tốt…tôi nghĩ sửa nhanh chừng nào hay chừng ấy, nhưng tôi chỉ ngại có Tara thôi. Khi tôi vào phòng khách lúc nãy, tôi thấy cô có vẻ không muốn hé môi nói gì.

Cat cười ồ ồ và hất tay. - Đừng nói nữa. Tara thường làm cho mọi người khó chịu.

- Cháu ngạc nhiên là bà ấy không đến tủ quần áo của cháu, lục ra xem và nói tất cả quần áo của cháu đều không phải là hàng hiệu sang trọng. – Sloan càu nhàu đáp.

- Tôi đoán thế nào bà ta cũng góp ý về các phòng của cô nên tu sửa như thế nào.

- Trey đã cảnh báo cháu thế nào bà ta cũng làm thế, cho nên cháu đã đề phòng. – Sloan mở vòi nước, rửa lại vài cái dĩa đã rửa rồi. – Bây giờ chúng tôi phải đợi để xem ý kiến Garson St. Clair ra sao.

- Chắc bà ta và cô không chỉ “nói chuyện tầm phào” mà thôi đâu. Bà ta lên lớp về cách trang hoàng trong phòng phải không?

- Không phải đâu. Tara dạy cháu về vai trò của bà vợ trong gia đình Calder, và cách cháu phải làm để những vị khách cảm thấy hài lòng.

Cat nhướng cong cặp lông mày. – Tôi không ngờ bà ta làm như thế. – Cat châm biếm rồi nhìn Sloan, vẻ thắc mắc. - Chuyện ấy có làm cho cô lo sợ không?

- Cháu không lo sợ gì hết. Chỉ có điều là cháu không thích chuyện này.

- Cô thích người trong nhà chứ?

- Dĩ nhiên…

- Thế là đủ rồi, - Cat vừa nói vừa nhún vai. - Việc còn lại dễ thôi.

- Tara có vẻ không nghĩ thế.

- Đúng vậy. – Cat đậy máy rửa bát đĩa lại, xem kỹ cửa đã cài then chưa. – Nhưng cô nên nhớ rằng mọi chuyện ở Triple C này bình thường thôi. Tôi có thể đếm trên đầu ngón tay số lần chúng ta tiếp khách trong năm, mà đối với Tara đây là việc hết sức quan trọng.

Sloan không tin việc này dễ như Cat đã nói. Bà đã có thời gian nghiên cứu nhiều chi tiết có liên quan đến vấn đề.

- Nhưng có những thực đơn…như món xà lách tôm hùm hôm nay…

Cat cắt ngang lời nàng. – Cô nhắc tôi nhớ để nói cho cô biết bí mật của tôi. Mẹ tôi là người rất kỳ diệu. Bà tổ chức toàn diện. Bà đã tạo ra các thực đơn này. – Có cũng đến ba trăm hay nhiều món ăn hơn-với đầy đủ cách thức nấu nướng. Cô chỉ có việc chọn thực đơn, thay đổi món ăn cho phù hợp với mùa hay với khách.

- Với khách? Cô nói thế nghĩa là sao?

- Bà ấy có hồ sơ về từng người khách. Trên hồ sơ, bà ghi khách có gia đình hay độc thân, tên tuổi của con họ nếu có, họ thích uống gì, kiêng ăn thứ gì, hay ghi bất cứ thứ gì có ích cho bà. Khi tôi còn vị thành niên, tôi thường tự hỏi làm sao bà nhớ tên của con một vài người hay là bà nhớ ông ta chỉ uống Johnny Walker đỏ khi bà không gặp ông ta một năm hay lâu hơn. Rồi tôi khám phá ra bí mật của bà. Bâu giờ tôi có hồ sơ riêng của tôi. Đây chỉ là vấn đề ghi sơ lược vài chi tiết thích hợp, và nhờ các chi tiết này mà mình biết sở thích, tính tình của họ. Vì lý do ấy mà gia đình Calder nổi tiếng là hiếu khách.

- Cô nói nghe có vẻ đơn giản quá.

- Đúng thế. – Cat cam đoan với nàng. – Và không phải cô gách vác lấy trọng trách ngay đâu. Cô sẽ có nhiều thời gian để làm quen với công việc. Trước khi cô biết việc, cô cần phải quan sát công việc như quan sát thiên nhiên trước mắt cô.

Nghe Cat nói, lần đầu tiên từ khi Tara ra về, Sloan cảm thấy nhẹ người. Thậm trí nàng còn mong đến tuần sau người thiết kế trở lại trình bày kế hoạch làm việc của ông ta – dù có cả Tara đi theo.