Ăn xong, cô cần đi đâu đó cho tiêu bớt thức ăn. Đi dạo chính là một loại thú vui trong số đó, nhưng mà đi dạo giữa trưa nắng thì vừa là cực hình vừa khiến cô trở thành một con điên. Vì thế cô chọn một cửa hàng sách rồi kéo tay Hoàng Khánh cùng vào.
Nhưng mà hình như hôm nay là “quốc tế gặp người quen” hay sao ấy, đi xem phim cũng gặp, đi ăn cũng gặp, đi mua sách cũng gặp, không chừng xíu nữa đi chơi đâu đó cũng gặp nữa~
Lâm Anh không biết mình nên dùng loại tâm tình gì đi chào hỏi với cô gái đó đây. Đó là người con gái đầu tiên mà cô tiết lộ thân phận, cũng là người con gái đã không quản ngại mệt nhọc mà giúp đỡ cô. Nhưng cô luôn nói dối với cô ấy, cô vẫn luôn giấu diếm cô ấy rất nhiều thứ.
Hơn nữa, cũng đã lâu rồi cô và cô ấy không còn liên lạc với nhau. Hôm nay gặp mặt lại không biết nên nói gì, cũng không biết nên dùng thân phận Lâm Anh hay Lâm Kỳ Anh để nói chuyện với cô ấy đây.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Anh, Nhã Phương Nguyên ngước đầu lên khỏi cuốn sách đang lật dở. Bắt gặp ánh mắt nhau, cô thật không biết làm gì hơn là cúi đầu nhìn xuống mũi giày. Lâm Anh cảm thấy xấu hổ với Phương Nguyên. Dù cho cô ấy thật sự rất tốt với cô, cô vẫn không đặt cô ấy ở trong tâm của mình. Cô cũng không biết liệu có cái gì đang ngự trị ở trong lòng cô hay không nữa.
Khi mà Lâm Anh chuẩn bị quay đi làm như không thấy Phương Nguyên thì cô tự động chào hỏi: “Xin chào! Đã lâu không gặp rồi.”
Cô ấy đã chào cô, lẽ nào cô lại giả vờ không quen cô ấy? Như vậy thì là quá lạnh lùng cùng vô tình vô nghĩa rồi. Lâm Anh cũng đành vui vẻ quay đầu chào lại: “Đúng vậy, đã lâu không gặp. Cô sống tốt chứ?”
Phương Nguyên cười nhẹ nhàng, trông rất có nét thành thục mà dịu dàng của phụ nữ, khác xa với cô – cái người mà nam nữ không phân này: “Công việc ổn định, có nhà, có người yêu sắp cưới, rất tốt!”
“Vậy tôi cũng an tâm thay cho cô. Thôi, tôi cũng không làm phiền cô nữa, cô cứ tiếp tục.” Lâm Anh cười cười, không biết nên tiếp tục như thế nào nên đành kết thúc. Dù cho trước kia có như thế nào thì bây giờ, cô và cô ấy hiện tại đã không còn có thể như trước kia nữa rồi.
Cô biết bây giờ cô ấy đang làm một giáo viên sơ trung tại đây. Cô ấy không phải làm rất tốt nhưng cũng được xem là được lòng bọn nhóc, cũng không đến nỗi bị chúng hành đến nửa sống nửa chết như nhiều giáo viên trẻ khác. Nghe nói trường mà Phương Nguyên dạy cũng là một trường có tiếng tăm, đãi ngộ giáo viên cũng tốt lắm.
Aiz, người ta cũng là sắp kết hôn rồi, tương lai không xa lắm liền sinh con này nọ, mà cô thì vẫn đang vướng bận tay chân cái cụ kế hoạch không thể kết thúc sớm nổi này. Như thế này thì đến khi nào mới xong một cuộc đời nữa đây? Không mệt mỏi chết người sao?
Đúng rồi, cô đang mệt mỏi, mệt mỏi chết được nè. Nhưng mà cô không có cách, cuộc đời này từ sớm đã được cô lựa chọn sẵn tương lai, cô không thể chỉ vì mệt mỏi chốc lát mà từ bỏ được. Cho nên cô đành phải gắng gượng mà đi tiếp vậy, cho dù kết quả có ra sao đi chăng nữa.
“Có muốn ngồi đâu đó đọc sách chút không?” Lâm Anh tìm được một cuốn sách tương đối thú vị, nhìn liếc qua bên cạnh thấy Hoàng Khánh cũng cầm trong tay một cuốn khác, cô liền muốn tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi đọc sách. Dù gì vừa mới qua giờ cơm, chắc tạm thời còn chưa có nơi nào tốt để chơi đâu.
“Ừ, nếu em muốn.” Anh đáp nhẹ bẫng, giọng có chút cưng chìu.
Thật ra Lâm Anh không tin tưởng. Cô luôn không tin tưởng mọi người xung quanh. Cô không dò được lòng họ nên thật sự không tin tưởng. Chỉ là cô luôn tỏ vẻ rằng mình đối xử thật tâm với họ. Như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều kẻ trước kia hãm hại cô. Bởi vì, sống trong thế giới này, thật sự rất khó.
Nhưng mà cũng chỉ có Hoàng Khánh, cả hai lần gặp anh, anh đều thật tâm đối xử với cô mặc dù trước kia là theo một cách rất ngốc, rất ấu trĩ. Vì vậy, dù cho anh làm trái mong muốn trước kia của cô, cô vẫn không tính toán so đo với anh. Anh là người duy nhất cô vẫn tin tưởng.
Một buổi chiều cứ bình yên như vậy mà trôi qua ở trong một góc quán café nhỏ xinh xắn tại thành phố K náo nhiệt. Cô ngồi đối diện anh, trong tay là cuốn sách đã lật đến trang cuối, bên cạnh có một cốc café đã vơi. Một tay cô vén lọn tóc lòa xòa, tay kia gấp lại cuốn sách khiến cô tốn cả một buổi chiều. Hoàng Khánh ngồi đầu bên kia vẫn đang nhìn chăm chú vào gương mặt cô, dường như anh muốn vẽ lại nó ở trong trí nhớ của mình.
“Anh đọc xong lâu chưa?” Lâm Anh thấy anh nhìn mình thì hơi ngại, nhẹ giọng hỏi.
“Anh đã đọc xong từ trước khi ra khỏi tiệm sách rồi.” Hoàng Khánh cười cười trêu chọc cô. Cuốn sách đó anh đã đọc xong từ rất lâu rồi, bây giờ chẳng qua là mua cho vui chứ không cần thiết phải đọc lại.
“Giàu quá rồi chứ gì? Bây giờ chúng ta đi đâu tiếp đây?” Cô bĩu môi.
“Đi khách sạn nhé?” Anh cười đểu, mắt híp lại cong cong. “Đùa tí thôi. Anh định cho em trở về tuổi thơ đi chơi công viên giải trí đây.” Thấy cô trừng mắt đe dọa, anh cười ha ha đính chính.
Lâm Anh hừ một tiếng, anh dám có suy nghĩ đen tối thử xem? Cô sẽ trực tiếp lột một lớp da của anh ra! Nhưng mà từ khi sống lại đến bây giờ đã hơn hai mươi mấy năm rồi cô chưa hề bước đến mấy chỗ vui chơi như thế này nữa. Cũng xem như là trở về tuổi thơ một lần đi.
Bước chân vào cái nơi gần như dành cho trẻ con này, Lâm Anh vậy mà không có chút chướng ngại tâm lý nào. Bởi vì đâu phải trẻ con mới được phép chơi đùa, ai cũng có quyền thư giãn mà. Mà, trong đây cũng có khá nhiều đôi trẻ và người lớn đấy chứ, vậy thì thoải mái thôi!
Chỉ là với đầu tóc giả này chắc cô không dám đi tàu lượn siêu tốc hay gì gì đó đâu. Tóc mà bay cái vèo rồi biết đâu có người quen gặp được là thôi rồi. Cho nên vẫn là chơi mấy trò nhẹ nhàng thì hơn. Nhưng mà đến đây rồi lại không đi tàu lượn thì thật không có chút ý nghĩa nào.
Aiz, đấu tranh tâm lý khổ cực! Cô đang phân vân giữa nói và không nói với anh chuyện thay lại quần áo nam. Nói thì là bày tỏ chuyện mình giả nam giả nữ, biết đâu Hoàng Khánh lại không biết hoặc giả vờ không biết thì sao. Không nói thì lại không được chơi cho ra hồn ở đây. Chẳng lẽ đến nhìn người khác chơi xong rồi trở về sao? Cô không cam tâm a.
Hoàng Khánh dường như cũng biết khổ não của cô, lại còn tự mình giải vây cho cô, khiến cô cứ như được cứu sống ra từ trong một đám tơ nhện vấn vít vậy: “Em đi thay quần áo nam đi, như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Lâm Anh như được xá tội, ngay lập tức chạy đi tìm một nơi an toàn thay đổi bộ dạng trở thành một nam nhân chân chính. Nhưng mà như vậy, cô với Hoàng Khánh không phải là đóng đam mỹ cho một đám hủ nữ xem đi? Này cũng quá mất mặt rồi.
Nhưng mà thôi kệ, Lâm Anh cô hôm nay vứt mặt mũi sang một bên, ăn chơi cho thỏa thích mới đáng giá a, ai bảo miệng lưỡi thiên hạ không lấy ra làm đồ nhắm được làm chi. Tận hưởng mới thực là đúng đắn, còn vui vẻ hơn là nghe người ta nói về mình.
Lâm Anh quay trở lại làm Lâm Kỳ Anh quả thật là thoải mái và có cảm giác đã qua mấy đời. Dạo này cô đúng là hay mặc nữ trang, bây giờ quay về trang phục nam thì thấy không khác gì mơ vậy. Cái cảm giác không bị gò bó này. Cái cảm giác thoải mái làm gì mình thích này. Nói chung là hợp với suy nghĩ của cô quá cơ.
Cũng nhờ đó mà Lâm Anh cô thoát được một kiếp. Hôm nay thật sự là ngày gặp người quen. Ở khu vui chơi này thế nhưng đụng mặt Bạch Tử Đằng. Lâm Yên, Đổng Huyền Phong không nhận ra cô là vì một người tin tưởng chứng minh thư đến mù quáng, một người lại chỉ chú ý đến người bên cạnh một cách mù quáng.
Đối với Hoắc Tĩnh Long mà nói thì cô không dám tự nhận mình thông minh. Dù gì thì anh ta cũng là một con cáo già, cô không dám múa rìu qua mắt thợ. Còn chuyện anh ta trước giờ có nhận ra hay không thì cô càng không dám nghĩ đến, bởi vì hết sức đáng sợ a.
Nhưng mà bây giờ Lâm Anh chính là Lâm Kỳ Anh, cô đi với bạn học cũ thì đố con bé này nhìn ra được cái gì!