Lâm Anh trở lại nhà trọ, đi thẳng vào một cách tự nhiên mà ngay cả đến bà chủ cũng không tự nhiên bằng. Cô vừa vào phòng đã ngay lập tức tắm rửa thay quần áo rồi ngã phịch xuống đệm mềm. Có trời mới biết thì ra muốn quay lại làm phụ nữ cũng khó khăn như vậy. Chỉ riêng mặc váy thôi đã quá sức chịu đựng rồi. Xem ra sau này cứ ăn mặc quần áo nam đi cho tiện.
Lâm Kỳ Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở đó có một bóng cây cao ngất che đi khoảng ¼ tầm nhìn ra ngoài. Bầu trời vẫn còn nhiều mây, tuy nhiên vẫn có ánh nắng lọt qua làm cho không gian thoáng đãng hơn tiết trời mùa đông rất nhiều. Xuân đang đến gần.
‘Tên chết tiệt kia đi đã mấy tháng rồi. Không biết bên Anh quốc còn lạnh lắm không nhỉ? Mà, mình đang suy nghĩ cái gì vậy? Không đâu lại nghĩ đến hắn ta.’ Kỳ Anh lắc đầu rồi đứng dậy ra ngoài trả phòng.
Mà nghĩ lại thì khoảng thời gian hắn ta ở Trung Hoa chung đụng với cậu cũng không đến nỗi nào. Chỉ là đôi khi hắn ta làm cậu tức giận suýt đột quỵ mà thôi. Còn lại thì dường như lời nói và việc làm của cậu với hắn ta khá là ăn ý. Cũng khó mà tìm ra người nào có thể ăn ý với cậu như vậy.
Lâm Kỳ Anh thở hắt ra một hơi lớn. Quá khứ đã qua rồi, bây giờ là thời điểm phải hướng về tương lai. Công ty riêng đã có, cần phải làm ăn trước rồi mới nói đến kế hoạch thực sự sau.
Có vốn, tìm hiểu thị trường thì không khó. Cậu có thể lợi dụng chút quan hệ đối với giới thượng lưu để tìm hiểu chút ít sở thích hiện tại của họ. Nhắm vào giới này thì cho dù bạn có nâng giá lên như thế nào, chỉ cần mua được và hợp ý họ thì họ sẽ sẵn sàng chi tiền.
Đối với tầng lớp trung lưu và bình dân thì cần phải có chút chất lượng, hơn nữa thì nên rẻ một chút mới phù hợp với túi tiền không lớn của họ. Tập đoàn nhà họ Lâm không nghĩ đến chính là chỗ này. Họ chỉ nghĩ đến đẳng cấp và số tiền mà tầng lớp thượng lưu đem đến nhưng lại không nghĩ đến rằng bình dân thì nhiều hơn giới thượng lưu rất nhiều.
Số tiền mà người dân bình thường có thể bỏ ra để mua một món đồ thì ít nhưng nếu nhiều người mua thì cũng sẽ không ít tiền có thể thu về được đâu. Thị trường cho bình dân thì rộng hơn nhiều, có thể kinh doanh nhiều lĩnh vực hơn. Ngoài ra, vấn đề chất lượng cũng không cần phải cao cấp đến mức không tỳ vết như dành cho đám nhà giàu.
Xâm nhập vào tất cả mọi tầng lớp thì sẽ dễ dàng kiếm tiền hơn là chỉ nhắm đến một tầng lớp nhất định.
Khoảng thời gian học lớp 12 của cậu vẫn là phần lớn dùng cho công ty. Nhân công ban đầu rất dễ thuê, cậu chỉ cần chỉ đạo và giải quyết một vài vấn đề nhỏ trước mắt. Vì vốn cũng không nhiều lắm nên cậu vẫn chưa chuyển sang giới thượng lưu.
Mà sau đó, do tính chất kinh doanh của gia tộc, Lâm Kỳ Anh phải học đại học ngành kinh tế. Cái này cũng tương đối thoải mái bởi vì Lâm Anh trước kia cũng chính là học ngành này. Tuy nhiên lúc đó cô học cũng không tốt bao nhiêu vì đang chìm đắm trong việc yêu đương với Huyền Phong. Nhưng mà có cái gốc vẫn tương đối tốt hơn là không có gì. Vả lại đã hơn hai mươi năm rồi mới lại học đại học, kiến thức còn nhớ được vô cùng ít ỏi.
Chỉ là, bây giờ học trường tốt nhất cả nước, kiến thức vừa nhiều vừa nặng hơn trước kia. Nhưng giáo sư giảng bài rất dễ hiểu, kiến thức rất thực tế, tốt hơn trước kia không ít.
Khoảng thời gian học đại học của cậu trôi qua rất nhanh chóng. Bởi vì suốt bốn năm trời cậu chỉ lo đến vấn đề công ty của mình. Từ một công ty nhỏ đến không thể nhỏ hơn đã dần dần có thương hiệu, chiếm được một chỗ đứng không hề nhỏ trong thị trường.
Mỗi ngày cậu phải học ở trường, tham gia làm việc trong công ty chi nhánh của tập đoàn nhà họ Lâm, buổi tối còn phải giải quyết các vấn đề của công ty riêng. Mỗi ngày đều vất vả đến mức ngủ không đủ giấc nhưng cậu vẫn kiên trì. Thậm chí cậu còn cố gắng tập luyện thể dục mỗi ngày ở trường. Ai bảo bình thường sức khỏe của cậu quá kém, bây giờ không tranh thủ rèn luyện một chút, sau này còn muốn tệ hơn nữa.
Mấy việc ở công ty của cậu vốn cũng không khó khăn nhưng mệt cái là vì công ty mới, chưa ổn định về vấn đề đầu ra của sản phẩm cho lắm. Nhiều khi cậu lại phải ăn mặc như nữ đi ký hợp đồng với đối tác. Mà những việc như bàn bạc hợp tác này nọ đều phải uống rượu, có mấy lần còn bị quấy rối nhưng phải nhẫn nhịn cho qua.
Ngoài ra, còn kha khá chuyện đau đầu nữa đến với cậu, xoay cậu như chong chóng không cách nào gỡ ra, tỉ như Bạch Tử Đằng chẳng hạn.
Tử Đằng dần dần lớn lên, ngày càng xinh đẹp và trưởng thành hơn trước. Nhưng mà tính cách tiểu thư và sự trẻ con cũng không thể mất đi dễ dàng như vậy. Lúc trước cô bé này không đồng ý hôn ước vớ vẩn với cậu là bởi vì cậu chẳng qua chỉ là con ngoài giá thú của Lâm Thừa Thiên mà thôi. Về việc vì sao cô bé này biết thì chắc chắn là do Bạch Hiển nói rồi.
Bạch Hiển cũng khá thân quen với Lâm Thừa Thiên, cũng có giao tình sơ qua với Tống Mộc Phương, tự nhiên sẽ biết bà ta không bao giờ muốn sinh đến tận hai đứa con. Mà cậu lại xuất hiện vào năm 8 tuổi, tự nhiên là không phải con ruột của bà ta. Nếu như cậu là con của Tống Mộc Phương với Lâm Thừa Thiên thì khi vừa sinh ra, cậu đã được thông báo về sự hiện diện từ lâu. Hơn nữa, mỗi khi nhắc đến cậu, bà ta tự nhiên có phản ứng chán ghét, chẳng qua là cố tình che giấu mà thôi.
Cho nên chỉ cần để ý một chút liền biết cậu không phải là kết quả của cuộc hôn nhân này. Mà Bạch Hiển vốn là một người rất hiểu rõ việc đời, chuyện này càng dễ dàng bị nhìn thấu. Chẳng qua ông ta cũng không tiện làm cho Lâm gia mất mặt, sẽ tổn thương hòa khí hai bên.
Sau này, Tử Đằng dần nghe được nhiều tin tức về cậu hơn. Phần lớn trong đám tin tức ấy chính là khen cậu tài giỏi ra sao, thông minh, ôn hòa lễ độ thế nào. Rồi thì ai kết hôn được với cậu chính là cô gái may mắn như thế nào. Cho nên khi đó, cô bé này nghe lời thuận tai như vậy liền để ý cậu nhiều hơn một chút.
Nó được mọi người xung quanh khen ngợi về việc có một hôn phu tài giỏi. Nó còn nhận được sự ghen tỵ của những cô bạn và cả những cô tiểu thư lớn hơn nên càng đắc ý. Cuối cùng là dẫn đến sự bám dính với cậu như ngày hôm nay.
Lâm Kỳ Anh đang vô cùng đau đầu với cô công chúa nhỏ này, không chỉ bám dính không buông mà còn làm nũng, nháo ầm ĩ cả lên. Cô luôn lôi kéo cậu đi này đi nọ khắp nơi, khiến cho cậu hận không thể tàng hình luôn để tránh đi. Nhưng mà cậu cũng đâu phải là Tôn Ngộ Không có 72 phép biến hóa. Mỗi lần cậu cố tình tìm nơi vắng vẻ để ăn trưa đồng thời giải quyết vài công việc riêng của công ty thì đều bị lần ra.
Phải nói là từ khi bị đeo bám, Tử Đằng ngày càng nổi tiếng trong trường học của cậu. Thứ nhất, không bao giờ để cho ai có ý định không trong sáng tiếp cận cậu trong vòng 5 bước chân. Cậu muốn nói chuyện với bạn học cũng không thể chứ đừng nói đến kết bạn. Thứ hai, cô luôn biết nên tìm cậu ở đâu vì mỗi lần cô tới trường, các đồng học sẽ lập tức chỉ chỗ của cậu cho cô. Cuối cùng, Lâm Thừa Thiên còn vô cùng hài lòng với mức độ ‘thân thiết’ của 2 người.
Quả là hết cách. Như thế này thì làm sao cậu có thể sống yên ổn về sau chứ?
Còn về phía Hoàng Khánh, anh cũng mệt mỏi không kém. Đường Uyên Nhi gần như luôn bên cạnh anh. Bởi vì người của cô ta theo dõi anh thì có khác gì cô ta đang ngay bên cạnh đâu chứ. Mà ngoài Đường Uyên Nhi, anh trai cô ta cũng rắc rối không kém. Hắn cứ liên tục ngáng chân của anh cho nên anh thề trong vòng hai năm tới sẽ đạp đổ anh ta và thoát khỏi sự kiểm soát của Hoàng Dịch Khang. Nếu không, muốn trở về Trung quốc với người kia thì không biết là đến khi nào.