Giống Như Một Giấc Chiêm Bao

Chương 82: Thù cũ buồn mới




Vào đêm, tuyết rơi càng lúc càng lớn, mảng lớn mảng lớn bông tuyết rơi vào mái nhà cong, chỉ là thời gian một lát, liền đem màu xanh phía dưới che đậy lại, màu trắng trong suốt, cho đêm đông thâm trầm như vậy, càng thêm sáng ngời, mặc dù không có đèn đỏ giữa hành lang, cũng muốn sáng hơn so với bình thường rất nhiều, chỉ là rất là lạnh.

Kèm với hạt tuyết là gió bắc, từ bên ngoài hành lang nhẹ nhàng mà vào, mặc dù Uyển Nhược mặc áo choàng bằng da dày cộm nặng nề, vẫn có chút lạnh lẽo vào trong xương cốt như cũ, tòa nhà lớn như thế rất yên tĩnh, yên tĩnh giống như chỉ có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi mà thôi. . . . . .

Xuyên qua cửa tròn ở cuối hành lang, đã nhìn thấy trên hành lang bên ngoài phòng khách, Tiểu Xuân Tử khom người mà đứng, biến hóa của hắn không lớn, vẫn mang theo hình dáng cơ trí ổn trọng như cũ: "Chủ tử Vạn An." Uyển Nhược vừa tới gần đó, Tiểu Xuân Tử đã phù phù quỳ xuống mạnh mạnh mẽ mẽ dập đầu một cái.

Uyển Nhược ngược lại ngẩn ra, vỗ vỗ cái mũ của hắn, trêu ghẹo: "Ta nghe nói công công hôm nay lên chức, nên gọi một tiếng tổng quản đại nhân, cần gì đại lễ như thế."

Tiểu Xuân Tử bò dậy cười hắc hắc: "Nô tài chính là bay lên cao hơn nữa, đời này cũng là nô tài trước mặt chủ tử và nương nương, dập đầu mấy cái cũng là bổn phận phải làm."

Uyển Nhược cười một tiếng lạnh nhạt nói: "Chủ tử của ngươi cũng không phải là ta, nương nương của gia nhà ngươi cũng ở trong cung đấy, lễ này ta cũng không chịu nổi, về sau miễn đi!"

Tiểu Xuân Tử không khỏi âm thầm líu lưỡi, trong lòng thầm nói, vạn tuế gia a! Mặc cho trong lòng ngài muôn vàn nhớ, tất cả nhớ thương, từ lúc bắt đầu, chính là tương tư đơn phương, hôm nay thật dễ dàng dụ dỗ lừa gạt người ta trở về, có thể làm gì? Nhìn, nhìn, không ăn được vào miệng, không phải càng não lòng.

Mặc dù mỗi ngày ở bên cạnh chủ tử hầu hạ, lần này chủ tử phí hơi sức lớn như vậy, đem vị này lừa gạt trở về, Tiểu Xuân Tử cũng thật không biết đánh cái chú ý gì, chớ nói hiện tại, trước kia lúc mà vị này còn chưa gả đi, cũng không theo ý định, vào lúc này, chẳng lẽ là có thể thuận tính?

Nói lui vạn bước nói, mặc dù chủ tử hài lòng toại nguyện rồi, vị hoàng thượng ở Nam Hạ kia, chẳng lẽ là có thể nhịn xuống mối hận cướp thê này, hơn nữa, bây giờ trong bụng còn có một hài tử đấy, từ đâu mà nói, chuyện này đều là chuyện đại họa, nếu hai nước lại dâng lên chiến sự, Bắc Thần làm sao ngăn cản, bàn về binh lực, bàn về thực lực của một nước, Bắc Thần kém đâu chỉ một bậc.

Những chuyện quốc gia đại sự này, vốn không phải chuyện một nội quan như hắn nên quan tâm, nhưng hôm nay cứ tình thế như vậy, vị cô nương Tô gia này, mặc dù không thể coi là hồng nhan, nhưng cũng thật có thể coi là khuynh quốc khuynh thành rồi, chỉ là, tạo hóa duyên phận này, vốn dĩ khi sinh ra liền chú định, nếu là cưỡng cầu đến, thì không thể là duyên phận rồi, họa phúc cát hung này, lui về phía sau còn không biết là như thế nào đây?

Tiểu Xuân Tử mất hồn suy nghĩ một hồi, vừa ngẩng đầu phát hiện, Như Ý đứng ở bên cạnh hắn, nghiêng đầu quan sát hắn, cũng không biết quan sát từ lúc nào.

Tiểu Xuân Tử vội cười nói: "Như Ý tỷ tỷ, dạo này tốt không?"

Ánh mắt Như Ý lóe lên một cái cười: "Hai năm không thấy, Tiểu Xuân Tử công công ngược lại lễ tiết chu toàn, những lời khách khí như vậy, chúng ta miễn đi!"

Bỗng nhiên Như Ý lôi kéo hắn đi đến hướng bên kia, kéo đến bên dưới hành lang bên kia, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi hãy thành thật nói với ta, chủ tử của ngươi có ý tứ gì? Nương nương chân trước mới vừa vào trong phủ, chủ tử của ngươi chân sau đã cùng vào, chẳng lẽ, những ý định trước đây còn chưa có bỏ xuống. . . . . ."

"Bỏ xuống?" Tiểu Xuân Tử không khỏi khẽ cười khổ: "Nếu là có thể bỏ xuống, liền cũng tỉnh tâm rồi, làm sao còn có lần trắc trở phiền toái hôm nay. . . . ."

Như Ý là từ lúc ở ngoài thành thời điểm hoàng thượng ra đón, đã cảm thấy rất không ổn, chủ tử tuy là hoàng hậu, nhưng là hoàng hậu Nam Hạ, cùng Bắc Thần không có chút liên quan nào, Đế hậu đi cùng một chỗ, nhìn thế nào, cũng đều làm lòng người run sợ.

Chứ đừng nói, đêm hôm khuya khoắt như vậy đến đây, chủ tử nhà mình chính là quang minh lỗi lạc, nhưng nếu như truyền về Nam Hạ, hoàng thượng bên kia biết, còn không biết nghĩ như thế nào đấy.

Tâm tư của vị Thập Nhất gia này, đánh giá khắp kinh thành không có người nào không biết, chủ tử hòa thân lấy chồng ở xa, tiên hoàng Bắc Thần mất, sau khi Thập Nhất lên ngôi, đối với Tô gia đối xử cực kỳ tốt cũng nhìn bằng con mắt khác, đây tất cả cũng không phải là nhìn phân tình trước kia, hôm nay trước kia, Như Ý còn chưa có sốt ruột như vậy, nghĩ tới, chính là tâm tư của Thập Nhất gia không bỏ xuống, bây giờ hai người bên cạnh đều đã có cuộc hôn nhân của mình rồi.

Hơn nữa hắn đã thú thứ tỷ của chủ tử làm phi, trong bụng của chủ tử cũng có Tiểu hoàng tử, tất cả đều kết thúc, không gì hơn cái này, chính là tâm tư thật sự có cái gì chưa hết, cũng phải che giấu, chờ ngày sau thời gian qua lâu, từ từ bỏ qua cũng được, nếu không còn có thể thế nào?

Nhưng bây giờ Như Ý cũng hoàn toàn hiểu được, vị Thập Nhất gia này đừng xem làm hoàng thượng, nhưng tâm tư kia lại không thay đổi chút nào, không chỉ có không thay đổi, còn bộc phát có chút khí thế đập nồi dìm thuyền*, Cát Tường vụng trộm nói với nàng, thật ra thì từ lúc vào đông, bệnh của lão thái thái sẽ không tốt, ồn ào nhiều lần lên xuống, cuối cùng một lần, không phải hoàng thượng ban thưởng nhân sâm ngàn năm nối hơi thở, đánh giá đã sớm không còn dùng được rồi.

*Đập nồi dìm thuyền: PHÁ PHỦ TRẦM CHÂU; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)

Đánh nơi đó lên, nhâm sâm liền mỗi ngày tất nhiên muốn uống xuống mấy ngụm, mới miễn cưỡng qua năm, Như Ý nhớ, từ lúc bắt đầu mùa đông, bên này thư nhà đã có thể một phong tiếp một phong, một đoạn thời gian dài đấy, hao phí khí lực lớn như vậy, chính là vì dụ dỗ chủ tử trở lại thăm viếng đã đến như vậy rồi, muốn trở về, sợ rằng chẳng phải dễ dàng. . . . . .

Tiểu Xuân Tử kéo cánh tay của nàng, nhỏ giọng nói: "Mùa đông khắc nghiệt, hoàng thượng Nam Hạ cũng thật cam lòng để chủ tử của ngươi đi một chuyến sao?"

Làm sao sẽ chịu, vì chuyện như vậy, giữa Đế hậu giận dỗi không ít, có lẽ tính cả khi còn bé bắt đầu, có bao giờ hoàng thượng cưỡng qua được chủ tử, chót nhất rồi, không trả phải theo, lại nói, lão thái thái cũng thật không so người khác, lần này liếm độc tình thâm, chính là nhân chi thường tình, nương nương cũng không phải là tâm địa sắt đá, làm sao không trở lại?

Hiện nay muốn những thứ này cũng đã chậm, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi! Như Ý hướng về phía đèn đỏ bên trong hành lang than thở thật dài, nghiêng đầu lại phát hiện Tiểu Xuân Tử nhìn nàng chằm chằm ngẩn người, khăn trong tay Như Ý vung lên một cái: "Cái người này sao mắt mở trừng trừng nhìn ta làm chi? Chẳng lẽ trên mặt ta nở hoa?"

Tiểu Xuân Tử phục hồi tinh thần lại cười hắc hắc: "Ta chính là nhìn, hai năm qua không thấy, Như Ý tỷ tỷ càng ngày càng có dấu hiệu chỉnh tề rồi, hơn nữa mới vừa rồi như thế, nhìn nghiêng mặt một cái, lại có mấy phần giống như nương nương đấy?"

Như Ý liếc hắn một cái, mặt cũng có chút hồng, không hề phản ứng đến hắn nữa, mà là dán lỗ tai nghe động tĩnh bên trong.

"Uyển Nhược. . . . . ." Dưới ánh đèn bên trong, Triệu Hi cười không ngớt xoay đầu lại, Uyên Nhược không khỏi ngẩn ra, một thân áo mãng bào đỏ tươi, cũng không phải là phục sức của hoàng thượng hiện giờ, là bộ dáng ngày xưa trong trí nhớ, dưới mũ mão là ngũ quan tuấn mỹ vô trù, so với quá khứ thành thục rất nhiều, giống một dạng như Thừa An của nàng, trên người mang theo khí tức quyết đoán sát phạt của Thiên Tử rất rõ ràng, mặc dù giả bộ như thế nào, cũng không còn là thiếu niên ngây thơ nữa, bọn họ đã trưởng thành.

Chỉ là thời gian hai năm, bọn họ không bao giờ lại có thể là bạn tùy ý cười đùa vui chơi, bọn họ là đế hậu hai nước, mà hành động của hắn đêm khuya vi phục đến thăm, rất không thỏa đáng, nhưng Triệu Hi ở trước mặt nàng, cho tới bây giờ đều là xung động bất kể hậu quả, căn bản sẽ không suy tính nhiều như vậy, tính tình như vậy, ở vào thân phận bây giờ của bọn họ, cũng là đại phiền toái.

Uyển Nhược khẽ nhìn bốn phía một cái, nơi này là nơi thường ngày cữu cữu dùng để đãi khách, dọn dẹp vô cùng hợp quy tắc, trong góc đốt mấy chậu than, nướng trong nhà ấm áp, trừ tiểu Xuân Tử chờ đợi ở hành lang bên ngoài ra, cũng không có nha đầu bà tử gã sai vặt khác, phòng khách to như vậy, chỉ có hai người hắn và Triệu Hi.

Uyển Nhược cũng không còn cần thiết cố làm ra vẻ nữa, trực tiếp ngồi ở trên giường êm bên đó, nhìn Triệu Hi: "Đêm khuya gió rét ngươi không ở trong cung xử lý quốc gia đại sự của ngươi, tới nơi này làm chi?" Thanh âm có chút xa cách lộ ra trong trẻo lạnh lùng, điểm lãnh ý nhỏ giọt này cũng vẫn chưa dập tắt được nhiệt tình của Triệu Hi.

Hắn tiến lên mấy bước, đưa tay sẽ phải lôi kéo Uyển Nhược, lại bị Uyển Nhược nhẹ nhàng tránh ra đi, Triệu Hi ngẩn người một chút, nhưng vẫn chưa buồn bực, mà là nhìn chằm chằm Uyển Nhược, cười như không cười nhìn hồi lâu mới nói: "Ngươi chính là tính tình như trước đây, không thay đổi chút nào, ta cũng chỉ là muốn ngươi theo ta ra ngoài đi một chuyến thôi."

Uyển Nhược chau chau mày, ngắm nhìn đồng hồ bên kia, đã gần đến giờ hợi (9-11h), ánh mắt của nàng còn chưa thu hồi, đã bị hắn cầm cổ tay, kéo lên, đi ra ngoài, Uyển Nhược giãy hai lần, không có thoát ra, hơi sức của hắn khá lớn, lại nắm nàng tương đối chặt, đột nhiên Uyển Nhược rõ ràng cảm giác được, giữa nàng cùng Thập Nhất thực sự là khác nhau rất lớn, loại khác biệt này cũng làm Uyển Nhược trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Triệu Hi lôi nàng trực tiếp từ trong phòng đi ra ngoài, từ phòng khách đến lớn cửa, Uyển Nhược lại không có nhìn thấy nửa người, bên trong cửa lớn của Vương gia từ chủ tử, người làm, nửa bóng dáng cũng không có, ngoài cửa lớn ngược lại có không ít thị vệ vi phục coi chừng, chỉ là Uyển Nhược đã không rảnh đi chú ý những thứ này, ánh mắt của nàng hoàn toàn bị ánh đèn sáng chói ngoài cửa hấp dẫn, không cách nào di chuyển tầm mắt.

Hai dãy phố dài rộng rãi bên ngoài Vương phủ treo đầy hoa đăng, hoa đăng rất nhiều loại, một chiếc chén nhỏ sáng lên, theo gió lạnh chập chờn một mảnh ánh đèn sáng chói, theo phố dài quanh co xuống, lại giống như nhìn không thấy tận cùng vậy, xa xa nhìn lại, giống như ánh đèn ngưng kết thành nước sông, nhẹ nhàng chậm rãi lưu động, ở bên trong đầy trời tuyết trắng, có một loại mỹ lệ đoạt tâm phách của con người.

So với bất kỳ hoa đăng Tết Nguyên Tiêu trong trí nhớ của Uyển Nhược, đều muốn nhiều hơn, muốn phức tạp hơn, nhưng không có không khí náo nhiệt như trước, cả phố dài trừ nàng cùng Thập Nhất, lại không có người bên cạnh, thậm chí Tiểu Xuân Tử cùng Như Ý theo ở phía sau, cũng không biết đi về phía nào:

"Uyển Nhược, nàng còn nhớ rõ không (vì 11 thích UN nên ta để “xưng hô “nàng-ta”)? Năm đó chúng ta mới quen nhau, cũng là tết nguyên tiêu như vậy, ta quấn Tứ ca ra ngoài, ở phía trước cầu Hoài Viễn đúng lúc gặp gỡ được nàng cùng Thừa An, chúng ta cùng nhau nhìn đèn, đoán đố đèn, khi đó chúng ta mới bao lớn, nhưng nàng lại rất thông minh, những thứ đố đèn kia cũng đoán được, trúng thưởng được rất nhiều đèn hoa sen, hai chúng ta tay cầm đều không hết được, cũng là năm ấy, chúng ta bị người xấu trói lại bắt đi, nàng còn nhớ rõ không? Tại lúc đó trong hầm ngầm, trong hố sâu ngoài rừng núi hoang vu, nếu như không phải là nàng, ta thiếu chút nữa đã không còn mạng, Uyển Nhược, nàng là ân nhân cứu mạng của ta đây? Lúc ấy mặc dù hung hiểm vạn phần, qua đi ngẫm lại, lại cảm thấy được khi đó chúng ta cách thật là gần. . . . . ."

Triệu Hi thao thao bất tuyệt nói chuyện quá khứ, những thứ này đã sớm chìm ở trong trí nhớ của Uyển Nhược, không thể nói hoàn toàn quên mất, lại xa xa không bằng Triệu Hi khắc sâu như vậy.

Trong tiềm thức của Uyển Nhược không vui vẻ trở về nghĩ tới, bất kể là những thứ khổ sở kia, bi thương, còn là vui vẻ, dù sao đã qua, tựa như nàng giống như thật sự đã quên, mình là một người hiện đại, có lúc, chính nàng cũng sẽ lẫn lộn, đến tột cùng bây giờ là một giấc mộng của nàng, vẫn là đô thị huyên náo trong trí nhớ kia mới là mộng.

Rốt cuộc là Trang Chu hóa bướm, hay là bướm hóa thành Trang Chu, tinh tế nghiên cứu, nói không rõ, vì vậy, trải qua những ngày sau đó, nhìn về phía trước là tốt rồi, vả lại, vận khí của nàng thật sự không kém, có một người đàn ông như Thừa An ở bên người, cuộc sống của nàng có thể vô hạn trôi qua trôi chảy.

Hiện tại đối mặt Triệu Hi thao thao bất tuyệt, đột nhiên Uyển Nhược rất muốn Thừa An, cái loại tâm tình nóng lòng trở về, từ trong lòng chui ra, nàng mới phát hiện, Bắc Thần đã sớm không phải là nhà của nàng, nơi nào có Thừa An, mới là nơi nàng sống yên ổn, chờ những chuyện này xong rồi, nàng phải nhanh một chút trở về. . . . . .

Triệu Hi nói rất nhiều, thật lâu, những thứ này trong trí nhớ của hắn lăn qua lộn lại, nghĩ tới không biết bao nhiêu lần những kỷ niệm quý báu, hắn chưa bao giờ nói qua đối với người thứ hai, cũng không muốn nói, chỉ có Uyển Nhược, nhưng Uyển Nhược lại rõ ràng không yên lòng, nàng đứng ở một chiếc đèn kéo quân, không biết trong lòng nghĩ cái gì?

Tâm tư của nàng, cho tới bây giờ hắn đoán không ra, không sờ được, chỉ chốc lát Triệu Hi có chút chán nản. . . . . . Lúc Liễu Ngạn Linh đến, xa xa liền nhìn đến tình cảnh lần này, lần này có tâm chuẩn bị chợ hoa đăng, liền vì một người, nói ra, trong lòng hắn chưa từng có qua người khác? Mặc dù nàng sinh hạ hoàng tử, mặc dù nàng thu lại tính tình, vẫn lạnh nhạt ở trong thâm cung như cũ, ngày qua ngày qua đi như vậy, phí hoài bao nhiêu năm tháng cảnh xuân tươi đẹp, trải qua những ngày dài mà không hề hy vọng.

Liễu Ngạn Linh cảm giác mình nhanh điên rồi. . . . . .

"Quý Phi nương nương, Quý Phi nương nương. . . . . . Ngài không thể đi qua, hoàng thượng có chỉ, không để cho người khác quấy rầy. . . . . ."

"Ta coi là người khác sao?" Liễu Ngạn Linh nghiêng đầu lạnh lùng quét Tiểu Xuân Tử một cái: "Lá gan của ngươi cũng lớn rồi nhỉ, mặc dù tính là hoàng thượng hạ chỉ, Bổn cung tới gặp bạn cũ, nghĩ đến cũng không sao, lại nói người ngoài? Hoàng thượng cùng Uyển Nhược nói cho cùng cũng coi như cô nam quả nữ, so người khác nên tránh chút hiềm nghi mới đúng."

Tiểu Xuân Tử hơi chút khó xử, Liễu Ngạn Linh liếc mắt một cái nhìn thấy Như Ý bên cạnh, lại cười cười: "Đây là người nào? Tái ao ta nhìn quen mắt như vậy?"

Như Ý vội vàng hành lễ: "Như Ý gặp qua Quý Phi, nương nương vạn phúc."

"Vạn phúc? So với gia chủ của các ngươi, ta là một chút phúc phận cũng không có được rồi, Quý Phi, ta đây là Thần Vương chân chính thú về vương phi, chẳng qua chỉ là một cái Quý Phi, hậu vị mẫu nghi thiên hạ kia, không chừng giữ lại cho ai đây? Như Ý ngươi hãy nhìn chủ tử của ngươi cho tốt, , đây không phải là sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ kỹ. . . . . ."

"Nói bậy gì đó?" Triệu Hi lạnh lùng quát lớn một tiếng, cắt đứt những lời lảm nhảm chanh chua của Liễu Ngạn Linh, bọn họ bên này một phen náo loạn, đâu có thể nào không kinh động Uyển Nhược cùng Triệu Hi.

Lúc chưa xuất giá tính tình của Liễu Ngạn Linh thì liền cay cú vô cùng, sau những năm này lại vào cung cọ xát, trước mở đầu tốt hơn một hồi, cũng chẳng qua một hồi, liền càng nghiêm trọng thêm, bén nhọn hà khắc, thường đánh chửi cung nữ thái giám, bất kể là Triệu Hi không thích nàng, thấy nàng một cái cũng ngại phiền, nhớ tới những chỗ tốt trước đây của Liễu gia, còn có phần tình cảm ngày xưa, để cho nàng sống yên ổn qua ngày thôi.

Nhưng nữ nhân c này hưa bao giờ biết cái gì gọi sống yên ổn, cách năm ba ngày sẽ tìm một chút chuyện, Triệu Hi âm thầm liếc nhìn Uyển Nhược một cái, thấy Uyển Nhược hơi hơi nhíu mày, trong lòng không khỏi phiền chán đi lên, âm hiểm trầm trầm nói: "Đêm hôm khuya khoắt, ngươi không ở trong cung ngây ngô, chạy đến đây làm chi?"

Ánh mắt Liễu Ngạn Linh quét qua Uyển Nhược, xích cười một tiếng: "Đêm hôm khuya khoắt? Thật thua thiệt hoàng thượng biết trước bên dưới là đêm hôm khuya khoắt rồi, ta cũng theo hoàng thượng vậy, ra ngoài gặp qua cố nhân, thuận tiện xem một chút kinh thành chúng ta hao phí mất mấy tháng chuẩn bị chợ hoa đăng, là lộng lẫy tinh xảo như thế nào, này sánh ngang Phong Hỏa Hí Chư Hầu làm phép, nhưng đổi được tới giai nhân cười một tiếng."

Nói xong đối với Uyển Nhược cười nói: "Đã lâu không gặp, đó là bạn cũ, có thể nào quên tỷ muội này của ta. . . . . ."

Những câu nói mang theo gai, đúng là con người thay đổi, trước kia Ngạn Linh là có tâm kế, nhưng ít nhất trên mặt có thể trôi qua đi, Ngạn Linh bây giờ, quả thật chính là một đố phụ không thể xuyên thủng.

Ánh mắt Uyển Nhược rơi vào trên người Liễu Ngạn Linh, Ngạn Linh so với nàng còn nhỏ hơn một chút, nhìn qua không nói ra được vẻ tang thương chững chạc, một tấm áo choàng bằng gấm đỏ tía bao bọc toàn thân, bỏ đi mũ trùm đầu, trên đầu toàn châu sai Phượng Hoàng sáng loáng ( ngọc trai, cài tóc), đầu đầy châu ngọc, gương mặt xoa đầy son phấn, cũng không lấn át được vẻ tiều tụy không chịu nổi phía dưới, trước mặt chân mày khóe mắt dày oán khí hận ý, làm Uyển Nhược không thể không nhíu mày.

Uyển Nhược chưa bao giờ cảm thấy, mình cùng Liễu Ngạn Linh có cái gì thâm thù đại hận, mặc dù trước kia, lúc nàng ta tính toán mình, nàng cũng chưa vạch trần, mà nàng ta thích Thập Nhấy, là chuyện hai người bọn họ, kẹp thương đeo gậy như vậy, Liễu Ngạn Linh tràn ngập ghen tỵ, làm Uyển Nhược cảm thấy dị thường xa lạ chán ghét.

Ánh mắt Liễu Ngạn Linh lại dừng ở trên mặt Uyển Nhược, có chút sững sờ, năm tháng đối với nàng ấy giống như một chút cũng không có dấu vết, không thể nói như vậy, phải nói ở trên người Uyển Nhược, nàng nhìn thấy là năm tháng ban cho ưu ái, Uyển Nhược vốn là vẻ xinh đẹp bình thường, bây giờ nhìn lại thật là đẹp mắt.

Ngũ quan không có thay đổi như thế nào, chân mày khóe mắt nàng trở nên tràn đầy hạnh phúc, loại hạnh phúc này giống như nhàn nhạt châu quang ở quanh thân nàng quanh quẩn không tiêu tan, đem Uyển Nhược bao phủ giống như một giai nhân như nước, xuất sắc như vậy, bất phàm như vậy. . . . . . Giống như đời này, mình cũng chỉ sống ở trong bóng râm của nàng ấy, mặc dù nàng ấy hòa thân lấy chồng ở xa, nàng vẫn như sống ở trong hậu cung Bắc Thần, không có lúc nào là.

Uyển Nhược cảm thấy, cùng Liễu Ngạn Linh như vậy không cần thiết dính dấp quá nhiều, tình nghĩa quá khứ đã sớm theo gió bay mất, còn dư lại, đều là oán hận cùng ghen tỵ của nàng ta đối với mình, nữ nhân như vậy cố chấp mà nguy hiểm, Uyển Nhược không muốn cho mình thêm phiền toái không cần thiết.

Uyển Nhược khẽ gật đầu khách khí cười cười: "Ngạn Linh, thật là đã lâu không gặp." Nghiêng đầu đối với Triệu Hi nói nhỏ: "Đa tạ hoàng thượng suy nghĩ tình cảm ta nhớ quê hương, đặc biệt chuẩn bị hoa đăng hoa lệ như vậy, bây giờ canh giờ không còn sớm, Uyển Nhược còn phải trở về phủ nhìn Ngoại Tổ Mẫu một chút, cáo lui trước. . . . . ."

Rút người ra phải đi, lại bị Triệu Hi kéo lại: "Uyển Nhược, Uyển Nhược, chớ đi, có được hay không?"

Uyển Nhược ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn hắn, trong ánh đèn, trên mặt của hắn che kín cáu giận cùng cô đơn, tựa như quá khứ khi còn bé, mỗi lần hắn phí hết tâm tư lấy không được niềm vui của nàng, ngược lại sau này lại bộ dáng biến khéo thành vụng. . . . . .

"Đúng vậy! Thật khó khăn mới đến đây, lúc này đi có cái gì vui vậy? Không bằng ba người chúng ta cùng nhau đi dạo một chút chợ đêm hoa đăng này, người khác nếu biết, nói ôn chuyện cũng nói đi qua."

Lời nói của Liễu Ngạn Linh chanh chua, ngay cả phong độ cơ bản nhất cũng không duy trì nổi, đột nhiên Uyển Nhược phát hiện, đừng nói tình nghĩa đã qua, mặc dù người xa lạ, so với tình hình bây giờ của nàng và Ngạn Linh cũng tốt hơn rất nhiều.

Trái lại Uyển Nhược không nghĩ tới, sẽ gặp phải tình huống lung túng như thế, đang ở thế tiến thoái khó khăn hết sức, chỉ thấy bà tử bên cạnh lão thái thái lảo đảo chạy tới: "Cô nương, cô nương, không, nương nương, nương nương, lão thái thái thật không tốt lắm, không xong. . . . . . Ngài mau trở về nhìn một chút đi! Chậm chỉ sợ không còn kịp rồi. . . . . ."