Edit: voi còi
"Hoàng Hà xa thượng Bạch Vân, một mảnh Cô Thành Vạn Nhận Sơn. Khương Địch cần gì phải oán Dương Liễu, gió xuân không độ Ngọc Môn quan." Khánh Châu Ngọc Môn quận, đang lúc ngày đông giá rét, tuy là vùng đất hoang vu phía Tây Bắc, một cuộc tuyết rơi dầy khắp nơi, phía sau Hộ quốc công phủ cũng là một mảnh ngọc thụ quỳnh hoa, khoảng trời riêng.
Tuyết trắng áp tùng xanh, trúc hạm trời lạnh, ngoài cửa sổ cách đó không xa chính là tây lĩnh chi tuyết Vạn Nhận Sơn, nơi này cách kinh thành Bắc Thần đâu chỉ ngàn dặm, dõi mắt, chính là mỏi mắt chờ mong cũng ngắm không thấy bóng dáng người ấy, nàng có mạnh khỏe không? Nàng có thể sung sướng? Hôm nay kinh thành có hay không cũng là bão tuyết như thế, tuyết rơi dầy khắp nơi hồng mai mới nở, cùng với nàng ngắm tuyết pha trà, dưới cửa đánh cờ, cũng là người phương nào?
Loại tư niệm này từ một khắc rời đi kinh thành kia, liền bắt đầu cắm rễ ở trong lòng Thừa An, tưởng niệm như vậy, giống như cỏ hoang ở nơi hoang vắng không người nào chăm sóc, bừa bãi sinh trưởng, đến bên cạnh Thanh Giang, đã là mịt mờ dân dã, nói chuyện không đâu.
Kim Thiền Thoát Xác, thay mận đổi đào, cái kế này tuy là đã sớm bố trí xong, nhưng sử dụng, vẫn làm Thừa An do dự hồi lâu như cũ, liên quan đến Nhược Nhược, hắn cầm không nổi, cũng không bỏ được, nhưng câu nói kia của Thất thúc nói rất đúng, chỉ có trước cường đại, mới có thể có nhi nữ tình trường.
Nếu như tiếp tục ở lại tại Bắc Thần, hắn cùng Uyển Nhược căn bản không thể có tương lai, kết cục lạnh lẽo, cho tới bây giờ thì không phải là cái hắn muốn, hắn nghĩ cho Nhược Nhược, thật dài thật lâu hàng tháng hàng năm sớm chiều đối diện nhau, vì vậy, cho dù khó bỏ như cũ muốn ngắn ngủi chia lìa, nhưng tưởng niệm này a! Chung quy lại là sớm chiều đến, xông lên đầu, làm hắn không lúc nào không nhớ đến nàng.
Thích Trung vừa đi vào Ẩn Long cư, đã nhìn thấy Thừa An đứng chắp tay dưới cửa bên kia, không, hôm nay nên nói Mộ Dung Hi, đây là trước khi Lan phi tắt thở nói ra, hoàng tử danh chánh ngôn thuận của Nam Hạ quốc, nếu như không phải là gian nịnh làm hại, Thích gia nhất tộc hôm nay hãy còn, Lan phi chân chính là hoàng hậu, Mộ Dung Hi cũng nên là thái tử một nước, về phần sống đầu đường xó chợ hơn mười năm, thay đổi tên họ để tránh họa cầu sinh.
Từ khi hắn ra đời lớn lên, hơn mười năm này Thích Trung cũng không gặp qua vẻ mặt thứ hai của Thừa An, nhưng an nguy của hắn, cũng là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời của Thích Trung, hắn còn sống, liền vì báo thù, để cấp tiểu thư, để cấp cho Thích gia cả nhà báo thù, khiến tiểu chủ tử lấy về địa vị vốn nên thuộc về hắn, nhằm báo đáp đại ân Thích gia, lấy toàn bộ thân phận chủ tớ cùng tiểu thư, đây là đại nghĩa, cũng là mục đích hắn sống tạm đến nay.
Tiểu Chủ Tử rất xuất sắc, phải nói quá xuất sắc, vô luận mưu lược, hay là tâm kế, đều không ai có thể bì kịp, thậm chí, mình cũng nhìn không thấu tâm tư của hắn, tuổi của hắn không lớn, ý định lại sâu, thế nhưng có một chút hắn lại không thể nào ẩn giấu được, đó chính là tình yêu nam nữ.
Hắn đối với vị Tô gia cô nương Bắc Thần kia, phần ân tình này để quá sâu, sâu đến mức Thích Trung cảm thấy, Tô Uyển Nhược của Bắc Thần đó, xem ra chính là kiếp số của tiểu chủ tử, thanh mai từ nhỏ, ngựa tre làm bạn, phần ân tình này khó bỏ khó phân, chỉ là nữ nhi của địch quốc, làm sao xứng đôi, nhưng từ cổ chí kim, chuyện này trong một lời là cực kỳ khó khăn, can thiệp không ra, không giải được.
Thích Trung khe khẽ thở dài, Thừa An quay đầu lại, Thích Trung nâng tay vẫy một cái, một nha đầu trải hai búi tóc thướt tha đi vào, tuổi không qua mười sáu, áo xanh biếc váy đỏ, cúi đầu mà đứng, tư thái yểu điệu, mặt mày quá mức mỹ, da trắng như ngọc, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt lóe lên, quyến rũ ẩn tình.
Cho dù Thừa An, cũng không khỏi khẽ ngẩn ra, trong mắt kinh ngạc, mặc dù chợt lóe rồi biến mất, nhưng Thích trung vẫn bắt được, cũng không khỏi hơi thả giọng điệu: "Đây là Phù Dung, tính tình dịu dàng, giỏi ca múa, biết thi thư, tinh thông cờ hoạ, hầu hạ công tử cũng rất thích hợp."
"Hầu hạ?" Ánh mắt của Thừa An xẹt qua Thích Trung, Thích Trung chợt giật mình, có cảm giác tâm tư của mình cũng bị hắn nhìn thấu.
Thừa An nhẹ cười một tiếng: "Làm phiền Trung thúc phí tâm, chỉ là ta có thói quen một mình một người, bình thường có gã sai vặt tùy tùng là tốt rồi, người khác cũng sai bảo không quen."
Thích Trung hơi kinh ngạc, vẫn phất tay một cái, khiến nữ tử kia đi xuống, Thừa An mở miệng nói: "Hoàng Thành bên kia liệu có tin tức gì chưa?"
Thích Trung gật đầu một cái: "Mộ Dung Vũ bị thương nặng, chỉ sợ sống không lâu rồi, Thanh Giang đánh một trận, tuy nói thắng bại chưa phân, nhưng cũng coi là hai bên đều có tổn hại, hôm nay binh lực ở Khánh Châu của chúng ta không động, nếu là tái chiến, hoàng thượng cần thiết dùng binh lính Khánh Châu ta, đến lúc đó Hổ Phù vào tay, chúng ta là được trực đảo Hoàng Long, rõ ràng nghiêng về quân vương, giết gian nịnh, Mộ Dung Vũ chỉ sống được đến mười lăm, chậm nhất là đầu tháng hai, hoàng thượng sẽ điều ta trở về Hoàng Thành, ngược lại đại sự sẽ thành."
Vừa nói dừng một chút, chần chờ nói: "Tin khác, Bắc Thần bên kia truyền đến tin tức, nữ nhi Liễu Nguyên soái Liễu Ngạn Linh, gả cho Thập Nhất hoàng tử Triệu Hi, ở ngày mười lăm tiến hành đại lễ."
Thừa An sửng sốt, Liễu Ngạn Linh cùng Triệu Hi, nghĩ một chút cũng liền hiểu được, hôm nay Bắc Thần trông cậy vào Liễu Trường Thanh, vì vậy Liễu phủ đi theo phong sinh thủy khởi cũng là việc trong ý liệu, chỉ là Triệu Hi cam nguyện cưới Liễu Ngạn Linh sao, cũng thật có chút khiến người ngoài ý muốn.
Tâm tư của Triệu Hi, Thừa An là rõ ràng nhất, từ nhỏ đến lớn, hắn lo nghĩ cũng chỉ Nhược Nhược một người mà thôi, hoàng tử bá đạo như vậy, đối với Nhược Nhược lại ăn nói khép nép, cái gì chơi tốt, cũng đem tặng, Nhược Nhược hơi cười một cái, hắn có thể vui mừng vài ngày, nếu bị một trận quở trách, mặt âm trầm, không biết bên cạnh cung nữ thái giám nào liền bị dính líu.
Có lúc, Thừa An thật hâm mộ Triệu Hi, có thể quang minh chính đại nhớ thương đến Nhược Nhược như vậy, không giống hắn, rõ ràng trong lòng để ý, còn phải nhịn chờ, dùng thân phận đệ đệ để đến gần nàng, tiêu trừ đi phòng bị cố hữu trong lòng nàng.
Phải nói lần này Thừa An trở về Nam Hạ, lo lắng nhất cũng là Triệu Hi, lấy thân phận hoàng tử của Triệu Hi, ép bức Nhược Nhược gả cho hắn, giống như rất dễ dàng, hơn nữa Vương gia Tô gia hôm nay đã không bằng trước, vì vậy, Thích thúc nói cho hắn biết tin tức này, tính ngược lại là một tin tức tốt.
"Có thể có tin tức của Tô phủ?"
Ánh mắt Thích Trung hơi lóe lóe: " Hai phủ Tô Vương, mặc dù xa không bằng trước đông như trẩy hội, cũng qua một năm bình an. . . . . ."
Thích Trung ra khỏi Ẩn Long cư, phó tướng sau lưng nhỏ giọng nói: "Công gia không nghĩ cho công tử biết hôn sự của Tô cô nương cùng Duệ thân vương sao?"
Thích Trung xoay người lại nhìn một chút: "Tạm thời gạt công tử đi! Như vậy gả đi tốt hơn, tiết kiệm tương lai phiền toái."
Chuyện cho tới bây giờ, Uyển Nhược cũng là ý định này rồi, gả cho Triệu Lang cũng tốt, từ nay về sau thâm trạch hầu môn này cả đời, cũng coi như bình an hoà thuận vui vẻ. Đừng nói nàng, cả Tô phủ thậm chí còn có Vương gia, hôm nay đều là ý nghĩ như vậy, chỉ cầu bình an, đáng tiếc bình an này cũng không dễ dàng là được.
Qua giao thừa, kinh thành liền náo nhiệt, một là chuẩn bị tiết hoa đăng ngày mười lăm, hai là đại hôn của Thập Nhất hoàng tử, hôm nay có thể Bắc Thần, ai còn không biết ý tứ của hoàng thượng, vị Thập Nhất gia này, đó chính là thái tử ván đã đóng thuyền, đế vị tương ứng, đó chính là hoàng thượng tương lai.
Thú tuy là vương phi, tương lai cũng chính là hoàng hậu, còn là chi nữ của đại công thần Liễu Nguyên soái, vì vậy, kinh thành từ quan lại quyền quý đến bá tánh bình dân, cũng tới tiếp cận lần đại nhiệt náo này.
Qua mười ba tháng riêng, tất cả trước cửa phủ dọc theo hai bên phố dài, mãi cho đến hai bên chợ, trên mái hiên hành lang các hiệu buôn bán thương gia, đã treo lên các loại hoa đăng, đến đêm ngyaf mười bốn, đã là đèn dầu sáng rỡ suốt sáng suốt đêm.
Trên đường người đi đường cũng đều tốp năm tốp ba nhiều hơn, đặt tại năm trước lúc này, Thừa An, nàng, Ngạn Linh còn có Triệu Hi từ trong cung lén chạy đến, bốn người đã sớm ra đường đi bộ nhìn náo nhiệt đi, hợp với đi dạo, đi dạo đã đến mười sáu mới ngừng nghỉ, đoán đố đèn, xem hoa đăng, ngắm cảnh đêm, ăn những thứ thức ăn vặt bên cạnh kia, chỉ là trải qua lần bắt cóc sáu năm trước, luôn có Đại Nội Thị Vệ theo sát phía sau, nghĩ Triệu Hi nói mình lén chạy đến như vậy, chỉ sợ là hoàng thượng nhắm một mắt mở một mắt cố ý thành toàn, đồng dạng hoàng tử, so với những người khác, cơ hồ Triệu Hi có toàn bộ tình thương của phụ thân là hoàng thượng.
"Tiểu thư, nếu là muốn đi ra ngoài đi dạo một chút cũng được, lão thái thái nói rồi, để thêm nhiều bà tử cùng đi theo là được"
Uyển Nhược lại lắc đầu một cái: "Chính mình tự đi dạo, bộc phát có vẻ rõ ràng, ở trên Quan Nguyệt lâu nhìn một chút là được."
Như Ý chỉ chỉ Liễu phủ bên kia nói: "Tiểu thư nhìn, mấy ngày nay Liễu phủ thật náo nhiệt đây?"
Uyển Nhược cười: "Hoàng tử đón dâu, Ngạn Linh cuối cùng cũng được như ý làm vương phi rồi, theo lí mà nói, ta nên tặng một phần quà tặng đi qua."
Nghĩ qua, Uyển Nhược nói: "Chờ một lát chúng ta trở về, ngươi đem đồ mà mấy năm nay Thập Nhất gia tặng cho ta, tất cả thuộc về cùng một chỗ, làm cho người ta đưa vào cung đi, hơn nữa, đem bức bình thêu hoà hợp như ý mà mấy ngày trước ta thêu đưa đi Liễu phủ đi! Cũng coi như một phen tâm ý của ta."
Như Ý nói: "Tiểu thư tốt bụng, nhưng nô tỳ nhìn, Thập nhất gia cùng Liễu cô nương không nói chính xác, không lãnh được tình của tiểu thư đâu."
"Bọn họ không cảm kích, có cái gì gấp, chỉ là thành toàn chính tâm của ta thôi."
Như Ý đáp một tiếng, trở về liền bắt đầu dọn dẹp, dọn dẹp đến mãi canh hai, mới dọn dẹp thỏa đáng, đứng lên nhìn coi, cũng có đồ chơi quý giá bằng ngọc, vật trang trí giá trị liên thành, cũng có vật kiện nhỏ đáng yêu chất phác hiếm có, đúng là tròn ba hòm lớn, đặt ở trên mặt đất trong phòng.
Như Ý nói: "Bình thường cũng không để ý tới biết, hôm nay thu thập một chút, mới biết Thập Nhất gia thật sự tặng tiểu thư không ít đồ đâu, ngược lại làm khó hắn lần ý định này, dùng tinh tế như thế, chỉ tiếc. . . . . ."
Uyển Nhược liếc nàng một cái, nghiêng đầu bỗng thấy trên kệ tủ bày Thập Bát Đồng Nhân, chỉ chỉ: "Đem cái đó cũng bỏ vào trả lại cho hắn, hôm nay hắn thành thân rồi, nếu thú người khác còn dễ nói, Lại thú Ngạn Linh, Triệu Hi tặng đồ cho ta, đánh giá nàng so với ta nhớ còn rõ ràng, cũng không phải có thể rơi xuống một hai dạng, tiết kiệm nàng nghi ngờ."
"Nghi ngờ?" Như Ý hừ một tiếng: "Nghi ngờ thì thế nào, tiểu thư sẽ phải gả cho Duệ thân vương rồi, nàng chính là thành chánh phi của Thập Nhất gia, thấy tiểu thư, cũng phải gọi một tiếng thẩm thẩm, cái này là trưởng ấu (người lớn và nhỏ, vai vế) có thứ tự."
Uyển Nhược lắc đầu bật cười: "Sáng mai sẽ để cho người đưa đi là xong, đừng để kinh động người khác mới tốt."
Vốn dĩ Uyển Nhược nghĩ lặng lẽ làm rõ những chuyện này, nhưng mà khi ba hòm xiểng đưa vào Sương Vân điện, đặt ở trước mặt Triệu Hi, cũng giống như ba hòm thuốc nổ vậy.
Cái trán của Triệu Hi cũng nổi gân xanh, mắt trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm ba chiếc hòm đang mở ra này, một dạng không nhiều lắm, một dạng không ít, dù là năm cũ, hắn đưa cho nàng cũng không ít, thật chỉnh tề đặt ở phía trên nhất, giống như đây là nghiêm túc muốn cùng hắn phân rõ ràng, nghĩ tới cả đời không qua lại với nhau rồi.
Sắc mặt Triệu Hi âm trầm nửa ngày, tức giận bộc phát, làm một bên Tiểu Xuân Tử thật có chút kinh hồn bạt vía, trong lòng là không ngừng niệm Phật, cầu xin Bồ Tát phù hộ, bình thường qua cửa ải này mới được.
Hắn đang nơi nào nhắc đi nhắc lại, Triệu Hi chợt phân phó một tiếng: "Mấy người các ngươi, mang cái này đi theo ta."
Nói xong, cũng không để ý tới Tiểu Xuân Tử, nổi giận đùng đùng đi ra Sương Vân điện, trong lòng Tiểu Xuân Tử thật là bất ổn, thấp thỏm như vậy, liền y ngay tính tình của gia nhà bọn họ nếu bộc phát, trước kia nói lại Tô cô nương, mặc dù có hết sức tức giận cũng có thể tắt bảy tám phần, hôm nay điểm hỏa này chính là Tô cô nương, ai còn diệt được đây, chỉ là thật đoán không ra a, vậy mang những thứ đồ này đi chỗ nào? Làm chi?