Giống Như Một Giấc Chiêm Bao

Chương 20: Gặp gỡ khắc tinh




Edit: hoacodat

Hiền phi nương nương sống ở Tàng Nguyệt cung phía sau Ngự Hoa viên, tới đón Uyển Nhược chính là quản sự thân tín Thôi ma ma của Hiền phi nương nương cùng đại cung nữ thân tín Hải Đường, đến cửa cung liền dẫn Uyển Nhược dọc theo hành lang chậm rãi đi về phia trước.

Khi ở hiện đại Uyển Nhược đã từng tham quan Cố Cung, cùng hoàng cung này cấu tạo khá giống nhau, nhìn thấy cũng là hoàng cung đỏ rực, ngói lưu ly, mái hiên một hàng thượng thú, thể hiện khí thế uy nghiêm hoàng gia.

Qua bức tường phù điêu là một hòn non bộ lớn ở cửa cung, một vùng thanh mát trước mặt, tuy đang là mùa đông, lại có cây sồi xanh tùng bách thẳng tắp xanh ngắt, cũng có nhành mai Lăng Hàn khoe sắc, nhàn nhạt âm thầm truyền đến từng đợt hương thơm ngát.

Uyển Nhược đang nhìn chằm chằm vào một gốc cây mai vàng bên kia Tây Hồ bên cạnh phiến đá, không biết tên gọi là gì, Ô Cốt Hoàng Hoa nở đầy cành cây, một lát sau hạt tuyết từ từ rơi xuống giữa không trung quyến rũ có khác.

Chợt nghe phía trước có giọng nói, không khỏi tò mò, theo tiếng nói nhìn sang, cách đó không xa là một mảnh đất trống trải, ở giữa có một sân khấu lớn trang trí đẹp mắt, nghĩ tới chắc trong hậu cung phi tần nhàn rỗi đi xem diễn để tiêu giải nhàm chán.

Ở đó có vài cung nữ lục y đứng trong gió tuyết, từng người run rẩy đứng nép phía dưới sân khấu, một hàng chỉnh tề, mỗi người đều giơ hai tay lên cao, để một quả táo đặt ở trên đầu, cách đó không xa một đám tiểu thái giám đang vây quanh một tiểu nam hài khoảng tám tuổi, chắc vị kia là kim quý tiểu Chủ tử, mặc toàn thân mãng bào hoa văn màu tím như mây, ống tay áo đều là lông cáo mềm nhẹ như tơ, bên hông đeo ngọc bội, trên đầu đội một cái nón màu tím, trong tay đang cầm cung, đang ngắm chuẩn một cung nữ, một tiếng “bụp” vang lên, liền nghe một tiếng hét thảm.

Một cung nữ che mặt, phịch một cái quỳ trên mặt đất, các cung nữ khác cũng rối rít quỳ xuống:

“Thập nhất gia tha mạng, Thập nhất gia tha mạng……”

Tiểu nam hài kia lại xông đến đá một cước:

“Nô tài vô dụng, bảo ngươi đừng động đậy, ngươi né cái gì, hôm nay nếu không để cho tiểu gia vui vẻ, ta sẽ cho các ngươi mỗi người mấy hèo, thêm bỏ đói các ngươi ba ngày.”

“Thập nhất gia tha mạng, tha mạng……”

Mấy cung nữ nức nở khóc lên, rồi lại bị tiểu nam hài hung hăng đá mấy đá:

“Chớ có giả ngây ngô dùng hình dáng dụ hoặc này dụ dỗ gia, đừng nghĩ ta là đại ca, nhị ca, các ngươi chính là quần cũng cởi ra, ta cũng không thèm nhìn một cái, đúng rồi, hay là vào lúc này các ngươi đem quần cởi ra xem, ta nhìn lỗ đít các ngươi rốt cuộc có cái gì, mà đại ca, nhị ca ta lại xem như vật hiếm lạ đây? Mau, tất cả các ngươi cởi quần hết cho ta, xoay qua nhấc lên cho ta nhìn một cái.”

Dù gì những cung nữ kia cũng còn là hoàng hoa đại khuê nữ, sao có thể ban ngày ban mặt đứng ngoài trời tuyết cởi quần, cũng chỉ biết quỳ khóc cầu xin tha thứ. Cái miệng nhỏ nhắn của Uyển Nhược há thật to, tiểu tử này là người sao? Quả thật chính là một tên khốn khiếp làm xằng làm bậy, cho thấy đã bị chiều hư rồi.

Tiểu tử kia bảo các cung nữ đứng yên, quay đầu lại phân phó các tiểu thái giám theo sau đi lên giúp một tay, vừa quay đầu lại vừa đúng dịp nhìn thấy đoàn người Uyển Nhược trên hành lang, ngay sau đó bỏ chuyện bên này, mấy bước chạy tới đây.

Thôi ma ma và Hải Đường liếc mắt nhìn nhau, không khỏi âm thầm kêu khổ, hiện nay trong cung có mười một vị hoàng tử, cũng có các kiểu hoang đường khác nhau, như Thái tử cùng Nhị hoàng tử, là mê luyến nữ sắc, cũng đã một năm, có chút phóng túng, hoàng thượng cũng nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua, mặc dù phóng túng cũng còn biết tiết chế mấy phần, còn Thập nhất gia này, là tiểu ma tinh không sợ trời không sợ đất.

Mẫu thân hắn nguyên là Vân tần, khi còn sống rất được hoàng thượng cưng chiều, nói khách quan, Hiền phi khi đó còn phải đứng sau một chút, đáng tiếc vận mệnh không tốt, sinh ra Thập nhất hoàng tử một năm sau liền ra đi, hoàng thượng khổ sở ước chừng cũng non nửa năm, mới đem cái tiểu tổ tông này đến cạnh Hiền phi để giáo dưỡng.

Không phải con trong bụng mình sinh dưỡng, lại được lòng hoàng thượng, Hiền phi chính là muốn trông nom cũng không có biện pháp, lại nói trong hậu cung có bao nhiêu tai mắt, chờ bắt được lỗi ngươi, nhân cơ hội giẫm đạp ngươi xuống để ta tốt hơn lên, Hiền phi trong lòng thấu rõ, vì vậy đối với việc quản giáo Thập nhất hoàng tử, liền đủng đỉnh từ từ, nghĩ tuổi hắn quá nhỏ, nếu làm xằng làm bậy, cũng không làm chuyện gì quá giới hạn.

Nhiều lắm là cùng cung nữ, tiểu thái giám chọc ghẹo, chơi đùa thôi, trên có hoàng thượng yêu mến, Hiền phi phóng túng, còn có mấy vị ca ca hoang đường kia làm gương, phía dưới cung nữ thái giám ai dám trêu chọc đến vị này, dần dần cũng trở thành Thiên ma tinh ở trong cung, lại có một bộ dáng dễ thương, thật là làm cho người ta thích cũng không được, mà hận cũng không đành.

Mặc dù họ ở trong cung cũng có chút địa vị, là đại nô tài, cũng đều phải hết sức lẩn tránh hắn, chỉ sợ trêu chọc đến vị này, là chọc đến một thân phiền toái, lúc này nhìn thấy cặp mắt sáng lòe lòe của hắn, nhìn chằm chằm vào Uyển Nhược, Thôi ma ma cùng Hải Đường trong lòng giống như xách mấy thùng nước đi đường núi, một dạng bất ổn.

Uyển Nhược cũng có chút kinh ngạc, hắn vừa rồi đưa lưng về phía này, không nhìn thấy rõ, chỉ nhìn thấy một người ngọc đái kim quan, vào lúc này được nhìn thấy tận mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, tựa như cùng một khối với dương Chi bạch ngọc, lộ ra khuôn mặt trắng nõn trơn bóng, chân mày không đậm không nhạt dài cong, phía dưới một đôi mắt phượng sáng ngời mênh mông, khẽ nheo lại, tuổi còn nhỏ lại cũng hết sức mê người.

Sóng mũi cao môi đỏ mọng, trên cổ đeo một vòng cổ bằng vàng ròng, phía dưới khóa bằng khóa phú quý bình an, chân chính hiển hiện con cháu hoàng gia, nếu so sánh, Thừa An cũng thua kém một chút, làm Uyển Nhược rất là bất mãn, vì sao so từng cái tiểu nam hài này cũng đẹp mắt hơn nàng, thật là quá đả kích người mà.

Hai bên lớn nhỏ nhìn chằm chằm nhau một lát, Thôi ma ma bên cạnh vội vàng nói:

“Đây là Thập nhất gia.”

Uyển Nhược quy củ khụy thân hành lễ:

“Thỉnh an Thập nhất gia.”

Triệu Hi nghiêng đầu nhìn Uyển Nhược nói:

“Ta biết rồi, ngươi là muội muội quan hệ bạn dì của Tứ ca, ngươi tên gì, đúng rồi, gọi là Uyển Nhược, vừa hay những cung nữ này không còn thú vị nữa, ngươi đi chơi với ta đi.”

Thôi ma ma mặt mày biến sắc, vội nói:

“Thập nhất gia phải chờ rồi, nương nương đang mong ngóng muốn gặp tiểu thư lâu rồi, chờ gặp qua nương nương, nếu nương nương đồng ý, sẽ cùng người cùng nhau chơi đùa có được không?”

Vị ma tinh này đâu thèm để ý những thứ này phải hay không phải, một dáng chống nạnh đứng ở hành lang cong cong đằng trước chặn lại, đại biểu không đáp ứng thì ta sẽ không cho đi qua:

“Không được, không dây dưa chuyện với nương nương được, để nàng ta thay các cung nữ kia đứng ở bên đó, để cho ta dùng cung bắn mấy viên đạn, khi nào bắn trúng quả táo trên đầu nàng, ta liền cho các ngươi đi.”

Thôi ma ma cùng Hải Đường cả kinh thất sắc:

“Này làm thế thì không phải, không được, nếu đả thương tiểu thư thì sao được……”

Triệu Hi lại cậy mạnh níu giữ Uyển Nhược, ngẩng đầu lên thật cao:

“Chẳng lẽ ngươi cùng những cung nữ kia là một dạng vô dụng.”

Uyển Nhược nhìn hắn chằm chằm, tức không chịu được, đây chính là một đứa trẻ hư không ai quản giáo, bộ dáng này thật đáng ăn đòn, Uyển Nhược đưa tay đoạt lấy cung trong tay hắn, nhìn trên xuống dưới một chút, cung này làm vô cùng tinh xảo đi, Ô Cốt xiên, lấy da gân trâu làm dây thừng, phía trên buộc khối da trâu non, Uyển Nhược đưa tay:

“Đưa cho ta một viên đạn của ngươi.”

Triệu Hi trừng mắt nhìn:

“Ngươi lấy viên đạn làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi sẽ bắn?”

Miệng vừa nói xong, từ ví bên hông móc ra một viên đưa vào tay nàng, Uyển Nhược nhìn một chút, thật là có tiền nha, cái gì là viên đạn, là dùng Lưu ly đặc biệt nấu chảy đặc chế thành hạt châu, óng ánh trong suốt, rất là xinh đẹp.

Uyển Nhược cất mấy bước đi ra cung hành lang, ngó ngó tìm tìm, thấy bên kia không xa có một ổ chim hoang trên một cành cây, thích thú đem viên đạn đặt vào đỉnh da trâu giơ lên, tay nhỏ bé kéo gân da ngắm chuẩn, chỉ nghe một tiếng bụp vang lên, tổ chim trên cây theo tiếng rớt xuống.

Không chỉ có Triệu Hi, ngay cả đám tiểu thái giám cung nữ thậm chí cả Thôi ma ma và Hải Đường ở bên cạnh đều ngây ngốc, Uyển Nhược đưa giàn ná vào tay Triệu Hi, khinh thường nói:

“Chừng nào ngươi luyện thành như vây giống ta rồi, tìm ta tới chơi.”

Nói xong, khụy thân:

“Uyển Nhược cáo lui.”

Thôi ma ma và Hải Đường đã hoàn hồn, vội vàng dẫn Uyển Nhược đi, Uyển Nhược khóe miệng khẽ nhếch, trong lòng nói những thứ này ta đều đã chơi qua, khi còn bé ở trong ngõ nhỏ cùng các nàng kia nổi danh là những tiểu tử nghịch ngợm, tinh nghịch, bắn cung ná, trượt cát, trèo tường, moi tổ chim, cũng chưa có chuyện gì chưa làm, nếu không phải cái thân thể này sức lực hơi yếu, đừng nói cái tổ chim đó, chính là trên mái hiên có thụy thú (chắc là con vật may mắn), nàng đều có thể bắn trúng, đương nhiên nàng không muốn tìm chết, như vậy mới tốt.

Bên này vượt qua màn che bình phong phú quý mẫu đơn trước cửa, chính là một cung viện to như vậy, trong viện có hai khỏa Hải Đường rủ xuống, nay cành khô lá tàn, lại trụi lá, cùng màu xanh và màu đỏ sa trướng thủ pháp khéo léo thêu thành hoa cùng lá ở trên mặt, từ xa nhìn qua giống như mùa xuân tháng ba hoa hải đường nở rộ, tôn lên vườn thượng uyển trang nghiêm, thêm lên một bầu không khí vui vẻ.

Còn chưa chờ được cunng nữ thông truyền, trước mặt liền có một đại thái giám ra đón nói:

“Nương nương ở bên trong đã hỏi bảy tám lần rồi, sao giờ này mới tới, người nói bên ngoài rất lạnh, lại có mưa tuyết, để cho nô tài ra ngoài xem một chút, vừa hay thấy tiểu thư, cũng không cần câu nệ những thứ lễ kia, mau bảo tiểu thư vào đây.”

Vừa nói chuyện, hơi quan sát Uyển Nhược một cái:

“Cũng không trách nương nương mỗi ngày nhớ thương nhiều, bộ dáng đi đứng thế này, thật có mấy phần tương tự nương nương rồi, tiểu thư, mau theo nô tài vào đi thôi.”

Hải Đường và Thôi ma ma đi theo phía sau Uyển Nhược, Uyển Nhược đoán Đại thái giám này hẳn là Đại tổng quản trong cung của dì rồi, chính là Thôi ma ma và Hải Đường đều phải nhìn ánh mắt hắn.

Phía đông phỏng là phòng ngủ của nương nương, Uyển Nhược đi theo vào chỗ phía tây này, nơi này cũng là một Noãn các ấm áp tinh xảo, nghĩ là thông với địa long, rất là ấm áp, mơ hồ có cỗ hương khí thanh nhã bay bổng chung quanh, có chút thư sướng.

Chung quanh mười cung nữ đứng thẳng tắp, một quý phụ mặc cung trang đang nằm nghiêng ở mép giường, trên đầu đeo trâm cài Kim phượng châu sai, vấn mái tóc đen nhánh, bên tóc mai cài một đóa hoa thược dược màu đỏ thẫm tươi đẹp, càng toát ra dáng vẻ quý khí ung dung, ngũ quan cùng mẫu thân có năm phần tương tự, cung trang một màu thâm tử (màu tím) thêu một cành mẫu đơn.

Uyển Nhược cảm giác hết sức thân thiết, bởi vì ánh mắt nàng nhìn mình vô cùng hiền lành, trong sự hiền lành còn có mấy phần kích động, lại cùng Ngoại tổ mẫu giống nhau như đúc.

Sớm có cung nữ để xuống nệm êm, Uyển Nhược quỳ xuống, chưa có dập đầu cái nào, đã bị Hiền phi kéo tới:

“Không cần câu nệ đại lễ, đều là máu mủ ruột thịt trong nhà, nơi này là chỗ của dì, không cần dùng đến những nghi thức xã giao này, mới thoáng một cái mà đã lớn như vậy, năm ấy mẫu thân con hồi kinh, mà khi ấy thân thể Thái hậu đang khó chịu, nên không thể gặp mặt, tính ra, hôm nay là lần đầu nhìn thấy con rồi, mau, để dì nhìn một chút nào.”