Edit: Snowflake HD
Bên này trong lòng Vương thị đang lo lắng, không biết có biện pháp nào ổn thỏa, ngăn cách Thừa An cùng với mẫu thân ruột của hắn, lúc này nghe lời nói của lão thái thái, liền biết, nhất định là lão thái thái nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, cố ý tương trợ, suy cho cùng là mẫu thân ruột của mình, cùng người khác bất đồng.
Liền vội qua đây nói:
"Chúng con ở đây cám ơn lão thái thái trước, nếu là chuyện này thành, cho phép Thừa An có thể dập đầu vài cái."
Bên cạnh Nhạc thị che miệng nở nụ cười:
"Cô nãi nãi nói lời này thực có lý, lão thái thái nhà chúng ta nha! Một khi đã tới ra mắt lão Phật gia, lão thái thái nói tốt vài câu, cũng không sợ mọi thứ không thành."
Uyển Nhược nghiêng đầu nhìn Thừa An, đã thấy mặc dù sắc mặc hắn không thay đổi, nhưng là trong ánh mắt có chút ảm đạm, không khỏi hết sức kinh ngạc, Uyển Nhược nghe nói trong trường Thái Học đều tụ tập thiên hạ danh sư đại nho, vào nơi đó, con đường làm quan cũng liền thuận lợi một nửa, hơn nữa lại là thư đồng của hoàng tử, tương lai nếu không tốt, cũng phải luồn cúi trước mặt các vị quan, chính là ngay cả con cháu các gia tộc làm quan kia, trước tiên đều phải dựa dẫm thật là tốt, như thế nào nhìn Thừa An này ánh mắt ngược lại có vẻ không vui.
Phòng khách bày cơm, buổi trưa cùng ăn cơm với lão thái thái, còn nói một ít chuyện, liền phải từ biệt trở về, bên này Vương thị vừa đứng lên, bên kia lão thái thái nước mắt cũng nổi lên, trong lòng Vương thị chua xót khôn tả, Nhạc thị vội vàng khuyên:
"Hiện giờ đều ở trong kinh thành, cũng cách không xa lắm, nói đến chi, cùng lắm cách một khắc giờ đi bộ, bây giờ là luôn luôn, còn không phải là thường xuyên qua lại dễ dàng, chính là cô nãi nãi bên kia bận chuyện, không phân thân mình ra được, người sai ta đi bắt ta liền đem nàng ấy bắt đến."
Lão thái thái xì một tiếng nở nụ cười, đưa tay qua kéo Uyển Nhược vào trong ngực:
"Cái người này đi liền cứ đi, dù sao ra khỏi cửa cũng là người của người ta, ta cũng không ngăn được, nhưng đây ngoại tôn nữ của ta cần phải lưu lại, mấy ngày này thật tốt phụng bồi bên cạnh ta."
Vương thị quét mắt nhanh qua Uyển Nhược, nghĩ đến là nha đầu kia gợi lên cho lão thái thái suy nghĩ muốn nàng ở lại, vốn cũng đang tính toán tìm lý do, đem Uyển Nhược ở lại bên này, cái này thật đúng như ý, nghiêng đầu lại thấy Thừa An khẽ nhăn mày lại, không khỏi âm thầm bật cười, hai cái đứa bé này, một năm qua ngày nào cũng ở chung một chỗ, lúc này buộc phải chia tay, khó chịu là lẽ dĩ nhiên.
Vừa mới nghĩ đến đây, liền nghe thanh âm trong trẻo của Uyển Nhược nói:
"Ngoại tổ mẫu, ngài không phải nói muốn cho Thừa An đi làm cái gì thư đồng sao? Sớm muộn liền đi vào cung, không bằng hiện tại cũng lưu hắn ở nơi này, cũng không phải lo lắng thu xếp, cháu ở nơi đâu, liền bắt hắn đi theo là được."
Trong mắt của Thừa An hiện lên một tia sáng trong, ngược lại lão thái thái nở nụ cười, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:
"Nhìn một cái nha đầu Uyển Nhược của chúng ta mở cái miệng nhỏ nhắn này ra, nói ra toàn những lời đáng yêu động lòng người, được, đem cái trái tim nhỏ bé của con thật tốt để vào bụng đi, nơi này của Ngoại tổ mẫu cái khác không có, phòng ở thì có rất nhiều, đừng nói Thừa An, chính là mười tám người ở lại cũng được, cần gì cùng con chen chúc tại một chỗ, mấy ngày nay, con liền thu xếp đi theo ta, Ngoại tổ mẫu cũng muốn các con nói cho ta nghe một chút chuyện xưa hiếm lạ ở Ký Châu, chỗ này của ta cũng có mấy người so với các con lớn hơn một chút, hằng ngày cùng nhau đọc sách thêu hoa, so với việc ngây ngốc ở trong nhà các con rõ ràng tốt hơn."
Nói tới đây, phân phó bà tử ở bên:
"Phúc Nhuận gia, Thừa An liền an trí ở trong tây sương phòng đầu đi! Đốt nhiều chậu than một chút, xông hương phòng cho thật ấm áp, thật ra có mấy ngày không có ai ở, chỉ sợ đêm lạnh."
Hướng về phía Vương thị phất tay:
"Để Uyển Nhược lưu lại là được rồi, con cũng nhanh trở về đi thôi, biết con lo lắng chuyện trong phủ, khi nào rảnh rỗi rồi, liền lại đây nói chuyện cùng ta, đừng để ta mong chờ rồi tìm người đi gọi, khi đó cho dù tới đây, cũng là một hồi đòn."
Nha đầu bà tử bên cạnh đều nở nụ cười. Để Uyển Nhược ở đây so với ở bên kia (Tô phủ) thì an toàn hơn nhiều nên cũng yên tâm, liền cười rồi cúi người hành lễ, cáo từ đi về.
Không lâu sau, bà tử tới đây đáp lời, nói tây sương phòng đã dọn dẹp thỏa đáng, Uyển Nhược nhìn thấy tổ mẫu tinh thần có chút mệt nhọc, nghĩ đến là đã tới thời gian nghỉ trưa, liền vội cúi người nói:
"Ngoại tôn nữ cùng Thừa An đi tới phòng hắn nghỉ ngơi một lát, đợi lão thái thái đã nghỉ ngơi buổi trưa xong, ngoại tôn nữ sẽ lại đến nói chuyện."
Lão thái thái nở nụ cười:
"Cháu đấy cái người nhỏ bé này hằng ngày đều có quy củ, chẳng lẽ không ngủ sao?"
Uyển Nhược lắc đầu một cái:
"Ngày hôm qua cháu cũng ngủ nhiều lắm, lúc này tinh thần vẫn còn tốt."
Lão thái thái trìu mến sờ sờ đầu của nàng, rồi chuyên tâm đi theo nha đầu bài tử, liền đi vào trong phòng nghỉ giấc trưa.
Thừa An dắt tay Uyển Nhược, dọc theo khúc hành lang vào Tây Sương, một sáng một tối, hai hướng khác nhau sụp xuống một căn phòng , dọn dẹp sạch sẽ hợp quy tắc, nghĩ đến nguyên là thư phòng của ai đó, giá sách án kỷ đầy đủ mọi thứ, rất có khí thế của người nho học.
Vào trong phòng, phả vào mặt một cổ nhiệt, chính giữa trên mặt đất đặt một cái lư hương vàng, phía trên nắp là cây hoa tử đàn, trên giường chăn gấm mới tinh, nghĩ đến là mới lấy ra, sợ có hơi ẩm.
Trên giường gạch để một bàn đất khắc hoa tử đàn, đối diện trên đầu bàn đặt một lưu lư hương vàng, trên góc của bàn con khắc hoa tử đàn, bày một chậu cảnh bằng Ngọc Thạch, thân cành là bạch ngọc Phỉ Thúy hoa là mã não Diệp Tử, rất là phú quý hiếm lạ.
Hai người ngồi ở trên giường, phía dưới nha đầu bưng trà nóng đi lên, Xuân Mai nhận lấy, tự tay đưa cho hai tiểu chủ tử, vừa nhỏ giọng nói:
"Những năm trước đây, phu nhân dẫn theo chúng nô tỳ có về đây một lần, chỉ là ở hai ba ngày ngắm phong cảnh, khi đó tiểu thư còn nhỏ nhỉ, mới lớn hơn hai tuổi một chút, nô tỳ cũng là một tiểu nha đầu không có thành tựu gì, còn nhớ trong Vương phủ chúng ta cũng thật lơn a! Đi tới đi lui cũng không đi ra khỏi vườn, chọc Vương ma ma trong phòng phu nhân điểm trán nô tỳ quở trách, tưởng là một cái tiểu nha đầu thông minh cơ trí, thực tế phân nửa lại là một kẻ ngốc."
Lời này của nàng lại khiến Uyển Nhược cùng Thừa An đều nở nụ cười, bên kia bà vú lại tới gõ cái trán nàng một cái:
"Ngươi xem ngươi càng ngày càng tinh ranh, cái gì mà Vương phủ chúng ta, nói chuyện con nít, đây là nhà ngoại của tiểu thư chúng ta, cái gì vẫn là Tô phủ, lời này của ngươi đúng là hồ đồ"
Xuân Mai cười khanh khách hai tiếng:
"Bà vú ngài mới hồ đồ đấy, người nào không biết ở trong phủ này phu nhân nhà chúng ta là cô nãi nãi, chính là bộ dáng vừa rồi của lão phu nhân, bà vú cũng nhìn thấy đó, nói tiểu thư của chúng ta là thân tôn nữ (cháu nội) cũng không quá đáng."
Nói xong đem cái hộp điểm tâm đặt ở trên bàn, Uyển Nhược hé miệng cười cười, mở ra, nhanh tìm bánh hoa hồng đưa cho Thừa An:
"Ăn chút điểm tâm trước, cơm trưa chỉ thấy đệ ngây người, cũng không có ăn nhiều, chỉ là hiện tại trong bụng cần sớm lấp khoảng trống"
Xuân Mai nhìn hai tỷ đệ này vài cái, liền biết còn có vài lời tư mật phải nói, nên thức thời lui ra ngoài, Uyển Nhược lúc này mới lại gần Thừa An nhỏ giọng nói:
"Đệ là không vui khi đi Thái Học đọc sách sao? Còn đang nghĩ muốn làm thư đồng của Thập Nhất gia là làm cái gì sao?"
Trong tay Thừa An còn dư lại một miếng bánh hoa hồng nhỏ, giơ tay lên nhét vào trong miệng nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn che giấu cảm xúc, thật lâu mới hơi buồn buồn nói:
"Trong thái học không thu nữ học sinh, Nhược Nhược không đi được, một mình đệ đi có ý gì?"
Uyển Nhược không khỏi cười:
"Đệ cũng thật là cũng có nửa điển ngốc nghếch rồi, nghe mẫu thân nói, về sau ta liền thường đợi tại bên ngoài nơi này, hai biểu ca ta cũng vào Thái Học, đệ về sau đi theo đám bọn hắn tới đây, chẳng lẽ còn không thể gặp mặt sao, cũng giống như bây giờ, không thể cả ngày ở chung một chỗ."
Chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng lôi tay áo của hắn lắc lắc:
"Chính là đệ đi Thái Hoc kia, nhưng cũng phải giúp ta làm bài, ta sẽ lặng lẽ bảo Xuân Mai đưa cho tiểu Lục bên cạnh đệ, để hắn đưa cho đệ, chờ đệ làm xong, kín đáo mang về thần không biết quỷ không hay, thế là tốt rồi."
Thừa An không khỏi bị nàng chọc cười, cảm thấy trong bụng chất chứa đầy tâm sự sầu muộn, trong nháy mắt tản đi không ít, chống cằm nhìn nàng, ranh mãnh mà nói:
"Vậy tỷ cần phải nghĩ kỹ sẽ cho đệ cái thứ gì tốt mới được, tỷ đã nói, thiên hạ không có bữa cơm nào không phải trả tiền."
Uyển Nhược trừng mắt liếc hắn một cái, lại suy nghĩ, chuyển sang giọng điệu thương lượng nói:
"Kia quay đầu lại đây ta sẽ cho đệ cái túi thêu như thế nào?"
Ánh mắt Thừa An sáng lên, ngược lại xảo quyệt mà nói:
"Đệ cũng vậy không cần những thứ tục khí tầm thường đa dạng kia, cũng phải giống như cái của tỷ."
Nói xong đem cái túi của Uyển Nhược đeo trên lưng kéo xuống, phía trên Uyển Nhược vẽ hai con tiểu miêu trong phim hoạt hình, đuổi theo quả cầu đùa giỡn, mặc dù đơn giản lại rất là sinh động.
Uyển Nhược không có biện pháp gật gật đầu, trong lòng bỗng nhiên có chút xúc cảm, tiểu tử Thừa An này càng ngày càng khó lừa gạt rồi.
Buổi tối thấy Đại cữu (*) cùng hai vị biểu ca, hai vị biểu ca cùng Đại cữu có mấy phần giống nhau, Đại biểu ca dáng dấp đoan trang tuấn mỹ, lại nghiêm túc chững chạc, nhị biểu ca lại có chút hoạt bát, nhưng ở trước mặt Đại cữu cũng hết sức quy củ, thở mạnh cũng không dám thở ra ngoài một cái, có thể thấy được ngày thường quản thúc cực nghiêm .
(*) Đại Cữu: cậu( anh của mẹ)
Còn có ba vị tỷ muội khác, tuy nhiên cũng không phải là người trong tộc, một người là khuê nữ của ca ca nhà ngoại của Đại cữu mẫu (anh trai của mợ), bằng tuổi với Uyển Như, sang năm cũng mười một tuổi rồi, nghe nói là mẫu thân ruột đã chết, lại cưới kế mẫu (mẹ kế), có chút đối xử khinh mạn, Nhạc thị thương tiếc cháu gái liền đón về Vương phủ, lớn lên cũng không tầm thường, vả lại rất ngoan ngoãn, Ngoại tổ mẫu rất đắc ý, bồi dưỡng ở bên người.
Uyển Nhược len lén nghe Vương ma ma cùng bà vú của mình nói qua vị Nhạc tỷ tỷ này, nói là dự định tương lai nhất định gả cho Đại biểu ca, đến lúc này, họ hàng kết thân cũng hết sức thỏa đáng, ngoài ra còn có hai cháu gái họ của Ngoại tổ mẫu, so với Uyển Nhược lớn hơn hai tuổi, lễ mừng năm mới cũng mười tuổi rồi, trong nhà có chút chuyện xấu xa lộn xộn, liền cũng đón đến , tính tình lại đều là của tiểu thư khuê các.
Nghe nói gia đình Ngoại tổ mẫu cũng là đại tộc Bắc Thần, nếu nghiêm túc bàn luận lên, Thái hậu cùng Ngoại tổ mẫu còn dính chút họ hàng, cũng bởi vì cái duyên cớ này, Thái hậu đối đãi với Ngoại tổ mẫu so với người khác thân thiết hơn mấy phần, những thứ này đều do bà vú lặng lẽ nói cùng với nàng, tóm lại liên quan bảy tám phần, những cái gia tộc quyền quý này, đều có hàng nghìn hàng vạn liên hệ, Uyển Nhược cũng không biết rõ.
Tới ngày thứ hai, đó là hai mươi tháng chạp, sáng sớm ngủ dậy đã thấy bông tuyết lay động, bỗng nhiên trong cung có người đến, nói nương nương không kịp đợi muốn gặp cháu ngoại ruột thịt, liền mời đưa vào cung.
Người tới là ma ma quản sự bên cạnh Hiền phi cùng với hai đại cung nữ, nhìn điệu bộ là muốn lập tức đi theo, hoàng gia đều có quy củ của hoàng gia, mặc dù trong lòng lão thái thái không yên, cũng chỉ kịp tới dặn dò Uyển Nhược vài câu, liền để cho nàng đi theo xe ngựa vào trong cung.
Lão thái thái đứng ở ngoài cửa, giữ lấy áo choàng trên người, không nhịn được nhỏ giọng oán trách:
"Nương nương cũng thật là, sao cứ nóng lòng như vậy, chính là mấy năm nay không gặp, trong cung dù sao cũng có rất nhiều quy củ, lại không để cho ta đi theo, nha đầu Uyển Nhược kia dáng người nho nhỏ, nếu bị hù dọa, sẽ không có việc gì chứ?"
Bên cạnh Phúc Nhuận gia vội nói:
"Đây là lão thái thái cũng quá lo lắng rồi, tiểu thư của chúng ta a lão nô đã quan sát một ngày, kia hành động ngồi nằm, mọi nơi đều có tư thế hòa nhã quy củ, rất khí thế, những quy củ trong cung kia, có lẽ cũng không có việc gì đáng ngại."
Bên này thì nói như vậy, Uyển Nhược có nằm mơ cũng không nghĩ đến, lần này mùng một vào cung liền chọc tới oan gia đối đầu.