Giọng Ai Ngọt Ngào - Thanh Hoan

Chương 2




Thành thị về đêm luôn là xa hoa trụy lạc, lối sống phong phú này cũng mang đến rất nhiều cơ hội làm ăn cho nhóm tài xế taxi bọn họ.

Hình Dương hôm nay chạy ca đêm, bắt đầu vào lúc 7 giờ tối, giao ca vào 7 giờ sáng hôm sau, trong những đêm đi xuyên qua mọi ngóc ngách từ lớn đến nhỏ ở thành phố này, đưa khách tới tới lui lui, làm bạn với hắn ngoại trừ chiếc Volkswagen Jetta tồi tàn này, thì cũng chỉ có một chiếc radio không bao giờ gián đoạn âm thanh bên cạnh.

Hắn tùy tiện chỉnh tần số đến đài FM103.6 mà mình vẫn thường hay nghe, tiết mục buổi tối còn chưa bắt đầu, radio vẫn còn vang lên tiếng quảng cáo, đó là một giọng phụ nữ dịu dàng, chính là phát thanh viên chủ chốt của đài radio thành phố này, Tiểu Nguyệt.

Hình Dương cũng không thích giọng nói này lắm, luôn có vẻ rất giả tạo, cố gắng chứng tỏ sự dịu dàng khả ái, nhưng vào trong tai hắn thì lại hết sức dối trá. Chẳng qua tiết mục này luôn lựa chọn các bài hát không tệ, bài nào cũng rất hợp khẩu vị của hắn, cho nên hắn đã tạo thành thói quen cứ đúng 10 giờ đêm sẽ mở radio nghe tiết mục này.

Khoảng thời gian từ 10 đến 12 đêm chính là giờ cao điểm của ca đêm, lúc này xe buýt đã hết giờ phục vụ, những người muốn về nhà cơ bản đều chỉ có thể chọn taxi, Hình Dương cũng thuận lợi nhận được một cuốc.

Người gọi xe là một cô gái trang điểm vô cùng thời thượng, bây giờ đang là mùa đông, lại mặc một cái váy da ngắn cũn, mang giày cao gót, cặp đùi lồ lộ, nửa người trên mặc một cái áo khoác lông xù, giống hệt như một con gấu... Hình Dương nghĩ thầm.

Cô gái kia vừa lên xe đã thông báo tên một quán bar, rồi sau đó chỉ lo cầm một cái gương nhỏ, bôi bôi trét trét lên mặt mình, Hình Dương im lặng nhấn ga, chạy đến nơi cần đến.

Tiết mục quảng cáo trên đài radio cuối cùng cũng đã kết thúc, bây giờ là một giọng nam dịu dàng và trầm thấp.

“Xin chào quý khán thính giả nghe đài, đây là đài FM103.6, chương trình “Nhạc Điệu Đêm Thành Phố”, tôi là phát thanh viên đã quen thuộc với các vị, Tiểu Bạch.”

Chương trình “Nhạc Điệu Đêm Thành Phố” chính là tiết mục mà Hình Dương thường nghe.

Tiết mục này phát sóng từ 10 đến 12 tối mỗi ngày, chuyên phát các bài hát thịnh hành, phục vụ cho những người yêu âm nhạc, cũng có thể cung cấp thêm một sự lựa chọn để những người không muốn nghe tin tức trên đài radio có thể thả lỏng lỗ tai. Khoảng thời gian giãn cách giữa hai bài hát, thì hai người phát thanh viên dẫn chương trình sẽ trò chuyện vài câu gợi mở đề tài, đồng thời thay đổi không khí chán ngắt do bài hát trước mang lại, bên cạnh đó nửa sau của chương trình này còn có phần phát ca khúc theo yêu cầu, những người chưa tìm được ca khúc mà mình yêu thích có thể gọi điện thoại đến đường dây nóng của chương trình để yêu cầu ca khúc, những người biên tập chương trình sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu này.

“Hôm nay là một ngày đặc biệt,” trên radio giọng phát thanh viên nam dẫn chương trình đang tỏ ra hết sức sôi nổi, giới thiệu “Bình thường người cùng dẫn chương trình với tôi chính là Tiểu Nguyệt, hôm nay đã bỏ rơi tôi mà đi, để thưởng thức bữa tối lãng mạn bên ánh nến với bạn trai của mình... Để lại một mình Tiểu Bạch tôi lẻ loi bên chiếc radio cùng làm bạn với mọi người.”

Thì ra hôm nay là lễ Giáng Sinh.

Hình Dương nghe phát thanh viên nam kia pha trò, liền bừng tỉnh, nghĩ tới thân phận mình.



Hắn sống một mình ngày nào cũng như ngày nấy, thời gian trôi qua cũng không nhớ được hôm nay là ngày gì. Nếu không phải hôm nay mẹ hắn gọi điện thoại, thì hắn cũng đã quên mất mình sắp phải về quê ăn Tết.

“A ha ha, thực ra tôi chỉ đùa một chút với mọi người thôi.” Trên radio, giọng phát thanh viên nam kia vẫn tiếp tục nói.

“Thực ra thì, Tiểu Nguyệt chỉ là bởi vì đang đi công tác cho nên mới phải tạm rời khỏi tiết mục của chúng ta, khoảng thời gian này sẽ do phát thanh viên Tô Nhược và tôi cùng mang đến những bài hát lãng mạn cho mọi người nhé.”

Nghĩ tới mấy ngày sắp tới cũng không cần phải nghe giọng nói giả tạo của phát thanh viên Tiểu Nguyệt kia, Hình Dương cảm thấy lỗ tai mình nhẹ nhàng hơn không ít.

Nhưng mà biết đâu chừng, cô phát thanh viên mới kia cũng có giọng nói không thể lọt vào lỗ tai mình được thì sao?

“Được rồi, Tô Tô, cô nói vài lời với quý khán thính giả đi nào.”

Người phát thanh viên nam kia nói xong, Hình Dương cũng liền nghĩ tới trường hợp xấu, nhưng giây tiếp theo, đã bị vả mặt thật đau.

Từ sau âm thanh làm hắn cương cứng mười mấy năm trước kia, thì đây là lần thứ hai, hắn nghe được một giọng nói có thể khiến tâm hồn hắn cảm thấy chấn động một cách sâu sắc ngay lập tức.

Âm thanh khiến cho xương cốt hắn tê dại.

“Xin chào quý vị khán thính giả đang nghe đài, tôi là Tô Nhược. Mọi người có thể gọi tôi là Tô Tô.”

Tô Tô.

Tô Tô.

Âm thanh mềm ngọt đến tận trong lòng, khiến xương cốt hắn tê dại rã rời.